Từ khi tôi đến, ánh mắt ông ta vẫn luôn nhìn thẳng vào tôi.
Ông ta ngồi ở gần phía trong sô pha, tuy mông không chiếm chỗ nhiều lắm nhưng ông ta ngồi nghiêng, một tay và đôi chân bắt tréo chiếm không ít vị trí.
Tôi do dự một chốc song vẫn đi qua, ngồi thẳng ở một góc sô pha.
Qua khóe mắt, tôi thấy ông ta vẫn đang nhìn tôi.
“Khương Kha, giới thiệu cho cô, người ngồi cạnh cô là giám đốc Thời.” Giám đốc Hồ nói.
“Chào giám đốc Thời.” Tôi lập tức quay sang, hơi cúi mình.
Ông ta gật nhẹ coi như chào hỏi, nhưng không nói gì.
Nhân viên phục vụ đi đến đưa menu cho tôi, tôi lật lật, ánh mắt lại nhìn sang ba cốc đồ uống trên bàn, Vân San San uống cà phê, giám đốc Hồ và giám đốc Thời uống trà.
Tôi đóng menu lại, gọi một tách cà phê Ireland.
“Thanh niên các cô cứ thích uống cà phê, cà phê có gì tốt đâu, vừa ngọt vừa đắng, thua xa trà.” Giám đốc Hồ vừa cười mắng vừa nói với nhân viên phục vụ, “Mang thêm hai suất điểm tâm nữa.”
Nhân viên phục vụ đáp “vâng” rồi mang menu đi.
Tôi vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn giám đốc Hồ, đợi ông ta lên tiếng.
“Ba buổi diễn thương mại đó, cô có đăng ký tham gia không?” Giám đốc Hồ tùy tiện hỏi.
“Giám đốc Hồ, thật có lỗi với ông. Tuy tôi rất muốn tham gia nhưng thời gian không cho phép.” Tôi giả bộ tiếc nuối áy náy, không hiểu vì sao ông ta đường đường là sếp tổng mà lại hỏi vấn đề này.
Giám đốc Hồ huơ tay, không tán thành: “Không tham gia thì thôi, đâu phải chuyện gì lớn.”
Tôi ngẩn ra, nếu không để ý thì hà tất phải cố tình gọi tôi đến hỏi?
“Khương Kha, tôi muốn hỏi, cô có hứng thú ký kết với công ty chúng tôi làm...”
Giám đốc Hồ còn chưa nói xong, giám đốc Thời ngồi bên cạnh tôi đã ngắt lời: “Muốn làm ca sĩ hay đi du học?”
Giám đốc Hồ lập tức im miệng, chỉ cười hề hề nhìn tôi, nụ cười vô cùng ôn hòa.
Hiển nhiên giữa hai người thì lời nói của giám đốc Thời có trọng lượng hơn.
Tôi kinh ngạc nhìn giám đốc Thời, không hiểu ông ta đang nói gì.
“Nếu muốn làm ca sĩ, tôi sẽ giúp cô vào chung kết, mời giáo viên chuyên nghiệp dạy cô hát, đảm bao cho cô ba vị trí đầu, sau này sẽ giới thiệu cô cho công ty đĩa nhạc. Muốn đi du học thì càng đơn giản.” Ông ta nói.
“Vì sao?” Tôi vô thức hỏi.
Vừa hỏi ra miệng tôi đã lập tức đoán ra đáp án rồi.
Nhưng, nếu không có Trác tiên sinh, có lẽ tôi sẽ đồng ý.
Bất kể là tiến vào công ty đĩa nhạc hay đi du học thì đều là chuyện khiến người ta hâm mộ. Chuyện thế này bao nhiêu người cả đời cũng không thực hiện được, mà tôi thì chỉ cần bán thân là xong.
“Cô là cô gái thông minh, cô đoán xem là vì sao?” Ông ta hỏi, tư thế ngồi không suy chuyển, ung dung nhìn tôi.
Tôi đấu tranh một lát, nghĩ đến ánh mắt cưng chiều của Trác tiên sinh khi nhìn tôi, bèn cười nói với giám đốc Thời: “Điều kiện tốt như vậy, lẽ nào giám đốc Thời là...”
Tôi ngừng một lát, gắng gượng đổi hai chữ “người cha” thành: “người anh trai mà tôi thất lạc bao năm?”
Giám đốc Hồ và giám đốc Thời hiển nhiên không ngờ tôi lại trả lời như vậy, nụ cười trên mặt giám đốc Hồ cứng lại, ánh mắt Vân San San bên cạnh ông ta nhìn tôi có hơi kinh ngạc. Giám đốc Thời lại vẫn tươi cười, ánh mắt nhìn tôi với vẻ trầm ngâm.
“Lão Hồ, tôi không ngờ mình đã lớn tuổi thế nàyrồi mà vẫn còn bị người ta từ chối...” Ông ta cười, như thể gặp chuyện gì thú vị lắm.
Tôi không dám nói gì, những người này đều là kẻ tinh ranh, là nhân vật đứng trên đỉnh tháp ở thành thị.
Tôi không biết liệu ông ta có nổi giận không, cũng không biết điều gì đang chờ đợi mình phía sau, tôi rất muốn đứng dậy bỏ đi, nhưng lại sợ đắc tội với bọn họ.
“Khương Kha, tôi có thể biết nguyên nhân không?” Giọng giám đốc Thời thêm vài phần nghiêm túc, “Tôi đã xem màn biểu diễn của cô, rất cảm động.”
“Tôi có bạn trai rồi.” Tôi nói nhỏ.
Ông ta đã hỏi thẳng rồi, tôi cũng không cần thiết giả bộ nữa.
“Bạn trai à...” Ông ta lẩm bẩm, ánh mắt nhìn tôi với vẻ suy ngẫm.
Tôi thót tim.
Quả nhiên, giây sau, tôi nghe thấy ông ta nói: “Theo tôi, sẽ có triển vọng hơn theo Trác Nguy.”