Tôi rất muốn hỏi Trác tiên sinh đã phải trả giá những gì, nhưng Trác tiên sinh rõ ràng không muốn nói nhiều.
“Lúc nào em muốn học lái xe, nói với tôi một tiếng.” Trác tiên sinh nói, “Đợi biết lái rồi, tôi tặng cho em một chiếc xe.”
Tôi kinh ngạc: “Vừa rồi không phải muốn tặng em một căn nhà sao?”
“Cái đó không tính.” Anh ấy nói.
Tôi không hiểu, một căn nhà tại sao lại không tính là tặng.
Anh không để tôi kịp nghi ngờ, đã trả lời tôi: “Căn nhà đó tôi cần, nếu nói là quà tặng, thì không được chân thành lắm.”
Tôi cười: “Em thực sự may mắn, gần người có tiền như anh, tài giỏi khí chất đẹp trai.”
“Chữ khí nào vậy?” Anh ấy hỏi.
Tôi và anh ấy, bỗng nhiên hiểu ý của anh ấy, tôi cười, “chữ khí trong từ khí đại hoạt.”
Buổi tối không được ăn bít tết tự tay Trác tiên sinh làm, anh ấy đưa tôi đến quán ăn riêng, đầu bếp đứng cạnh bàn chúng tôi chế biến thức ăn cho chúng tôi.
“Thấy thế nào? Có phải ngon hơn tôi làm không?” Anh đưa cốc lên cụm ly với tôi.
Rượu vang nhẹ nhàng sóng sánh trong chiếc ly giống như dải lụa mềm mại.
“Đúng thế. Đầu bếp đúng là đầu bếp, cao cấp hơn anh và em n lần.” Tôi cười nói, nhấm một ngụm rượu, cầm dao tiếp tục cắt thịt, “Chỉ là tình cảm không giống nhau, em ăn một miếng anh làm, bất luận là làm có ngon hay không, đều giống như ăn các món ăn ngon nhất trên thế giới.”
Anh ấy cười: “Miệng em đúng là deo thật.”
Đêm hôm đó, thành phố mưa một trận rất to.
Tiếng sấm và những tia chớp dồn đến.
Tầng tôi ở vốn dĩ đã cao, đứng ngoài ban công, có thể nhìn thấy hết tầm rộng lớn của đất trời bị từng đợt ánh chớp rạch ngang, nghe âm thanh nổ vang của tiếng sấm, kí ức bỗng trở về hồi còn nhỏ.
Lúc ấy, mỗi lần đến mùa hè, những đứa trẻ khác đều sợ trời mưa sợ sấm, nhưng tôi lại thích.
Mỗi lần mưa có tiếng sấm, tôi đều đứng ở hành lang nhìn.
Mọi người xung quanh đều nói tôi gan dạ.
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của Trác tiên sinh ở bên cạnh vang lên, anh ấy đứng sau người tôi, hai tay vòng qua eo tôi.
Tôi để cơ thể mình dựa ra đằng sau, lưng tôi dựa vào ngực anh ấy.
“Anh có thấy đẹp không?” Tôi hỏi, không quay đầu lại.
“Đẹp.” Anh ấy nói, “Tất cả thứ xa xăm nhất, đều luôn có vẻ đẹp xa xăm của nó.”
“Em thấy rất đẹp.” Tôi nói.
“Rất nhiều cô gái sẽ cảm thấy sợ hãi.” Anh ấy nói.
“Đó là vì họ nhát gan.” Tôi nói, lúc còn nhỏ, tôi thấy những tia chớp chẳng bao giờ đáng sợ bằng nắm đấm của bố tôi.
“Xa như vậy, ngoài để chúng ta cảm thấy chấn động ra thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả,” Tôi ngừng lại một lát, “Nói đến chớp, chỉ có một loại mà em thấy sợ.”
“Tia chớp hình cầu sao?”
“Đúng vậy.” Tôi quay người lại, hai tay đan lại trên cổ của anh ấy, cười rồi hôn anh, “Anh cũng thật hiểu em!”
Cuối tuần đó, mưa liên tục hai ngày liền, Trác tiên sinh ở trong căn hộ nhỏ của tôi hai ngày.
Công việc không nhiều, nhưng mà chơi mạt chược không ngừng, anh ấy cũng bị thúc dục rồi.
Tôi nghe thấy trong đó có một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia hỏi: “Lúc nào mới ra mắt bà hai cho tôi xem đây?”
Trác tiên sinh ngắn gọn trả lời: “Không cho xem.”
Lúc nói, anh ấy nhìn thấy tôi đang nhìn anh ấy, bỗng nhiên cười.
Sau đó, tôi hỏi: “Các anh thường xuyên chơi mạt chược sao?”
“Đúng vậy.” Anh nói, “Các em không phải sẽ nghĩ rằng mỗi lần tôi đi xã giao đều đi hộp đêm đấy chứ?”
“Lúc trước thì có nghĩ như vậy, anh nói anh tục tằn không chừa, anh cũng thực sự chơi hết mình.” Tôi bịt miệng, bỗng nhiên chột dạ, người đàn ông này, không biết rằng đã lên giường với bao nhiêu người phụ nữ rồi.
Trác tiên sinh bỗng nhiên cười: “Nếu như em ghen vì chuyện này, vậy thì không đáng đâu!”
“Em vì chuyện này mà ghen!” Tôi trợn mắt nhìn anh ấy, dù sao anh ấy cũng chiều tôi, sẽ không tức với tôi đâu.
“Đều là chuyện ngày trước rồi, nếu như không có những chuyện ấy, thì sao anh có thể quen được em?” Anh ấy cười cười vỗ về.
“Vậy anh nói thật với em đi, bây giờ anh vẫn thường đến nơi đó sao?”
“Thỉnh thoảng có đi tiếp khách.” Anh ấy nói, “Nhưng mà từ lúc ở bên em, anh không làm chuyện ấy với người phụ nữ nào khác.”
“Oaaa?” Trong lòng tôi ngạc nhiên, vậy thì vợ anh ấy thì sao?