Từ phòng kinh doanh lại trở về trụ sở công ty, nhìn thấy tôi đồng nghiệp liền nói một câu: “Khương Kha, nghe nói cô ở phòng kinh doanh một tháng, đã biến thành người bán hàng giỏi rồi!”
“Làm sao mà giỏi thế được?” Tôi cười, “Tôi và Vu Hàng còn giành khách hàng nữa!”
“Tôi nghe nói bên tiêu thụ oán thán khắp nơi, nói rằng hai người bọn cô giành hết khách rồi, làm mấy người bán cùng không đủ phần trăm!” Đồng nghiệp cười trêu chọc.
“Chuyện đó phải trách tôi, lúc đó không nghĩ gì đến họ cả.” Tôi chủ động nhận sai, “Mọi người cũng biết, Tôi và Vu Hàng có bán được nhiều nhà hơn nữa, cũng chẳng được thêm đồng nào, chỉ là muốn thỏa mãn bản thân, muốn hiểu biết hơn chút về nhu cầu của khách hàng thôi.”
“Cô có biết việc hai người tranh giành khách hàng cuối cùng phải giải quyết như nào không?” Có người hỏi.
Tôi lắc đầu, tôi nhớ rằng lúc đó, Trác tiên sinh gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi và Trác Hàng có mâu thuẫn gì không, sau đó, Trác Hàng không tranh giành gì với tôi nữa, chuyện chúng tôi giành khách hàng, cũng không còn nữa.
“Theo phần trăm tiêu thụ, lấy căn nhà mà hai người bán được chia phần trăm, dựa vào tỉ lệ 3:3:4, chia cho phòng của hai người, phòng kế hoạch và phòng kinh doanh cũ sẽ làm thưởng.” Đồng nghiệp vừa nói vừa cười, “Vì vậy, tất cả mọi người trong phòng của chúng ta phải cảm ơn cô, đợi nhận được thưởng, chúng tôi sẽ thay nhau chủ chi, mời cô ăn cơm trưa.”
“Được thôi! Vậy thì cảm ơn nhiều nhá!” Tôi cười, như vậy thật tốt.
“Khương Kha, một tháng vừa qua cô đều được tiếp xúc với khách hàng, cô kết luận một chút về nhu cầu của khách hàng mà cô tiếp xúc đi, làm một PPT, ba ngày sau chúng ta thảo luận.” Chung Giai nói.
“Được, chị Giai.” Tôi vui vẻ trả lời, nhưng trong lòng tôi, thực sự thấp thỏm.
PPT......
Trước giờ tôi chưa từng làm qua, cũng chính vào ngày họp phòng, tôi xem những gì chiếu trên màn hình, là PPT mà phòng trưởng từng tự mình giảng giải cho.
Cao cấp như vậy.
(Viết đến đây, tôi mới cười, PPT này, nếu như là bây giờ ai mà chả biết làm, nhưng vào lúc đó, thực sự cảm thấy cái này cao cấp lắm.)
Tôi vội vàng mở máy tính, tìm trên Baidu xem dùng phần mềm nào để làm PPT, lại mở ra nghiên cứu một chút, làm như nào để thêm hình ảnh, thêm chữ như thế nào, cảm thấy không đến mức phải nộp bài trắng, tôi mở bảng Excel ra, lấy ra một quyển sổ, ghi lại toàn bộ tình hình khách hàng trong một tháng qua.
Tôi phải thống kê lại thông tin cơ bản của khách hàng, sau đó phân tích nhu cầu của họ, cuối cùng lập biểu đồ cột, biểu đồ tròn,...
Công việc này, nếu như bây giờ để tôi làm, một ngày đã có thể làm xong, nhưng mà lúc đó thì......
Ba ngày đối với tôi mà nói, thực sự quá sức.
Trác tiên sinh nhắn tin trên QQ hỏi công việc mới mà bộ phận tôi sắp xếp cho tôi, sau khi tôi thành thật trả lời, Trác tiên sinh nói: “Làm cho tốt, báo cáo cho phòng xong, thì một mình báo cáo với tôi.”
“Được, Trác tổng.”
Những ngày đó, Trác tiên sinh không đến tìm tôi, nói rằng giành thời gian cho tôi tập trung làm việc, đồng thời gửi cho tôi một bản đồ họa, tất cả liên quan đến PPT.
Tôi rất cảm kích Trác tiên sinh, mặc dù anh ấy là nguồn tiền của tôi, nhưng trước giờ không bao giờ nghĩ sẽ nuôi tôi thành một “con chim khuyên”, anh ấy cho tôi không gian, đưa cho tôi đôi cánh và cổ vũ tôi bay.
Để làm thật tốt PPT, tôi đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Đến chiều ngày hạn phải nộp, tôi gửi PPT cho Chung Giai trước, Chung Giai đọc lướt qua một lượt, nói một câu “rất tốt”, sau đó trực tiếp tập hợp mọi người trong phòng giao dịch để họp, để tôi chia sẻ về nhu cầu của khách hàng sau khi nghiên cứu. Ngày hôm đó là lần đầu tiên tôi đứng trong phòng họp chia sẻ với đồng nghiệp về cách nghĩ của mình, tôi vốn dĩ cũng hơi căng thẳng, nhưng không nghĩ rằng, sắp đến lúc họp, Chung Giai bỗng nhiên thông báo với tôi, đổi phòng họp rồi.
Từ phòng họp 10 người đổi thành phòng họp 30 người.
Không chỉ có đồng nghiệp trong bộ phận tôi, còn có bộ phận tiếp thị, booh phận kế hoạch và Trác Hàng cũng đến.
Tôi bỗng nhiên căng thẳng.
Nhưng mà bài của một thực tập sinh như tôi, có cần đến mức bọn họ phải làm thế không?
Cái này khác với hát hò cho mọi người nghe lúc trước, đứng trên sân khấu, khi ánh đèn bật lên, tôi không nhìn được mặt của những người ở dưới, nên không hồi hộp, còn bây giờ, đối diện với những tiền bối trong công ty, phần báo cáo tôi làm này, thực sự sẽ đưa ra sao?
Tôi cầm USB ra, ôm một tập sách, sau khi hít thở thật sâu, đi đến phòng họp như đi lên pháp trường vậy.
“Lát nữa thuyết trình cho tốt, Trác tổng cũng đến.”
Trác tiên sinh cũng đến? Không phải anh ấy nói rằng về nhà sẽ thuyết trình cho anh ấy sao?
Tôi suýt chút nữa thì ngất ra đấy.