Tôi còn đang ngẩn người, chỉ thấy anh tiện tay cầm chiếc khăn trên đầu ném qua.
Lập tức, đệm giường lõm xuống.
Anh ngồi xuống bên giường.
"Còn ngẩn người làm cái gì?" Anh nói, giọng ra lệnh: “Lau tóc cho tôi.”
Tôi vội vàng nắm lấy khăn mặt, quỵ ở phía sau anh, nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
Tôi không mặc quần áo, nhưng vẫn dùng chăn ngăn cách giữa tôi với anh, tránh cho anh lại nói tôi không hiểu chuyện.
"Anh Trác..." Tôi nhỏ giọng nói.
"Hửm?" Mũi anh hơi nhếch lên, phát ra âm thanh từ sâu bên trong.
"Sau này anh sẽ vẫn đến tìm em chứ?" Chút tự tôn còn sót lại trong tôi kêu tôi đừng hỏi, nhưng tôi vẫn cứ hỏi.
Ông chủ Trác hơi nghiêng đầu, liếc qua tôi một cái, nhưng lại không nói gì.
Trong lòng chớp mắt rơi vào vực sâu vô tận, trống rỗng, sự cay đắng hiện lên khóe môi.
Đúng rồi, đây mới là quan hệ bình thường nhất giữa tôi và anh.
Anh chi tiền, tôi bán. Cười, tôi làm cho anh không vui, lần sau anh sẽ đổi một món hàng khác.
Vừa lúc này chuông cửa vang lên, tôi nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ: "Xin chào, tôi là nhân viên phục vụ đến đưa quần áo ạ.”
Tôi toàn thân không một mảnh vải, chỉ yên lặng thu cánh tay, anh đứng dậy đi ra mở cửa.
Mở cửa, đóng cửa.
Tôi vẫn quỳ tại chỗ, tôi nghĩ, biểu cảm của tôi lúc đó có lẽ là rất chán nản, nhưng điều không ngờ tới chính là…
Anh đem quần áo đến bên cạnh bàn để xuống, người lại hướng sang phía tôi.
Kéo chăn ra, khăn tắm trên người anh cũng lập tức kéo ra.
Anh hừng hực va chạm, dùng lực trước nay chưa có, tôi bị động thừa nhận, nội tâm một mảnh vui thích.
Tôi nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi: "Ông đây nếu không “làm” em, ông đây sợ sẽ cứng một ngày mất..."
Lực rất mạnh, như sự trút xả thuần túy vậy tốc chiến tốc thắng, hoàn toàn chỉ nghĩ cho chính mình.
Đây mới là cách thức tiếp xúc thông thường giữa tôi và anh, tôi nghĩ.
Nhưng mà, sau cùng, anh lại hôn lên trán tôi một cái: "Em ngủ thêm một chút, tỉnh lại rồi chúng ta đi trả phòng, tiền đặt cọc em tự cầm. Lần sau tôi sẽ bù cho em, nha?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Anh đứng nhanh dậy, đi lại phía phòng tắm, tắm một chút, mặc lại bộ quần áo của ngày hôm qua, khôi phục lại bộ dạng trí thức, nhanh chóng rời đi.
Sau khi anh đi, tôi lấy chăn che người lại, bật cười.
Rồi liếc nhìn chiếc điện thoại di động bị đè dưới chăn, sau một hồi hỗn độn, nửa giờ đã trôi qua, chắc là anh đã phóng nhanh như chớp đến sân bay rồi.
Tôi bắt đầu mong chờ lần gặp mặt sau.
Anh nói lần sau bù, dĩ nhiên không phải nói để chỉ tiền, phí qua đêm hôm qua đã trả rồi, tiền phòng là anh bo cho tôi, còn bồi thường, có lẽ là do vừa rồi, anh chỉ nghĩ cho chính mình.
Tôi đoán anh đối với tôi ít nhiều cũng có chút cảm tình chăng.
Tôi nghe nói đại đa số đàn ông đều chỉ nghĩ cho chính mình, đối với vợ hay bạn gái còn như thế, huống chi tôi chỉ là món đồ chơi.
Tôi đắc ý nghĩ, mặc dù ở trong lòng của anh, tôi chỉ là món đồ chơi anh bỏ tiền ra, đó cũng không phải đồ chơi thông thường nha…
Sau hôm đó, tôi trở về trường, lên lớp một khoảng thời gian dài.
Trong lòng có người có vướng bận, sẽ cảm thấy có chút thỏa mãn, cũng không muốn cùng đàn ông khác ngủ nữa.
Tôi nghĩ, nếu anh một tháng tìm tôi một lần, thì tiền kiếm được cũng đủ tôi sinh sống rồi, nói vậy, tôi cũng không cần đi qua đêm nữa. Rồi sẽ không làm gái nữa, cũng coi như là trong sạch rồi.
Chỉ là, tôi cùng anh qua hai đêm, nhưng lại quên hỏi số điện thoại của anh.
Thời gian ở chung với anh, không phải là ngọt ngào, thì lại là đấu tranh với chính mình.
Lần tiếp theo... Tôi nói với chính mình, lần tiếp theo, nhất định sẽ hỏi anh số điện thoại.
Tôi nghĩ, anh nhất định sẽ còn tìm tôi.
Vì vậy, tôi gọi cho chị Mai một cuộc điện thoại, lại không ngờ rằng, cuộc điện thoại này lại chính thức bắt đầu sự ràng buộc giữa tôi và anh, cũng là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời tôi.