“Tôi thật sự là đã xác nhận lại rồi”, tôi nói. “Tài liệu tôi đã xác nhận vẫn còn đang lưu trên màn hình máy tính của tôi. Tài liệu đó tuyệt đối không có sai sót.”
Tôi rất tức giận, chỉ tay về hướng văn phòng làm việc.
“Tôi đi xem xem!” Đường Châu Đốc vẻ mặt không phục nói.
“Có cái gì mà xem chứ?” Người bên cạnh Đường Châu Đốc lên tiếng, “cô Khương đã nói không có sai sót thì chắc chắn là không có sai sót rồi.”
Đường Châu Đốc làm ra vẻ mặt “bỗng nhiên tỉnh ngộ”, nói:
- Đúng rồi, cô hoàn toàn có thể sửa lại, thay bản sai thành bản đúng.
Đường Châu Đốc vừa nói xong, tôi đột nhiên cảm thấy có vài ánh mắt đang nhìn tôi.
Trong đó có Chung Giai.
Tâm trạng của tôi lúc này rất phức tạp, đây hoàn toàn là đảo lộn tình tiết kịch bản, mà nó lại trực tiếp “rơi” trúng người tôi.
Bây giờ, tôi thật sự là vô cùng khinh thường Đường Châu Đốc.
Thường ngày, quan hệ giữa tôi và cô ta cũng được coi như là không tệ, vậy mà không ngờ tới cô ta lại quay lại “cắn” tôi một nhát.
“Đường Châu Đốc! Thật không ngờ cô là loại người như vậy.” Tôi cười lạnh, nói: “Bản thân sai còn không chịu thừa nhận đằng này còn đi đổ lỗi cho người khác.”
“Cô nói cái gì cơ? Rốt cuộc ai là người làm điều trái với lương tâm tôi e cô là người rõ hơn ai hết.” Đường Châu Đốc không hề sợ hãi đáp lại.
“Được rồi! Đường Châu Đốc!” Lý tổng nói, “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần! Chuyện này là lỗi của chúng ta. Trước cô đem đi in, tại sao không kiểm tra lại thêm lần nữa. Nếu như cô kiểm tra lại lần nữa thì chuyện như thế này có thể xảy ra không?”
“Lý tổng, bản thảo cuối cùng đều dựa theo sự xác nhận của bên A là chính.” Đường Châu Đốc phản bác lại.
Lý tổng cười lạnh: “Cô cũng biết người ta là bên A?”
Đường Châu Đốc không nói gì nữa, trong phòng im ắng một lúc, cuối cùng Chung Giai là người lên tiếng trước, cô ung dung hỏi lại: “Lý tổng, theo ý của anh thì bên A chúng tôi là đang ức hiếp người khác?”
“Không, không. Tôi không có ý đó. “ Lý tổng thay đổi nét mặt nói: “Ý của tôi là mặc dù chúng tôi là bên B, cũng không thể chỉ làm công cụ mà cũng phải có đầu óc để suy nghĩ.”
“Đường Châu Đốc, cô cùng với Khương Kha đi xem tập tài liệu để trên bàn cô ấy xem sao.” Chung Giai nói.
Đường Châu Đốc biết cô không thể đắc tội với Chung Giai chỉ còn cách cùng tôi ra khỏi phòng họp, vào phòng làm việc của chúng tôi.
“Khương Kha, cô làm vậy là có ý gì? Cũng không phải vì một bản in đi. Cứ cho là tôi sai, cô cũng không nên đuổi cùng giết tận, cô là muốn sếp đuổi việc tôi đúng không?”Đường Châu Đốc nói.
“Thứ nhất, không phải là coi như cô sai mà đó chính là lỗi của cô. Tài liệu mà tôi đã xác nhận là đúng. Thứ hai, tôi từ trước tới nay chưa từng yêu cầu sếp cô đuổi việc cô, tôi cũng không có tư cách đó. Trên thực tế, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh ta.” Tôi trả lời lại.
“Hừ, rõ ràng là cô không chịu nhận sai mới cố ý đổ lỗi lên người tôi, uổng công trước kia tôi coi cô là người tốt, hóa ra đều là giả.”Cô ta nói.
Tôi thở dài: “Đường Châu Đốc, tôi hỏi cô, bản vẽ tiêu chuẩn VI mà tôi đưa cho cô trước đó là đúng hai sai?”
“Tất nhiên là đúng, nếu không thì những tập quảng cáo đó các trang khác sẽ không sai theo.”
“Thì đúng rồi, bản vẽ tiêu chuẩn tôi đưa cho cô là đúng vậy thì tại sao khi đi in ra lại xảy ra sai sót? Kích cỡ là cô thay đổi hay là tôi thay đổi? Tại sao khi thay đổi kích cỡ thì lại sai?” Tôi đứng trước chỗ ngồi của mình, không nhanh không chậm nói.
Tôi thấy rất nhiều người trong phòng làm việc đều đang nhìn tôi, có người thì biểu tình phức tạp, có người thì muốn nói lại thôi, còn ánh mắt của họ nhìn Đường Châu Đốc thì rõ ràng là sự thương hại.
Người ta đều đồng tình với kẻ yếu, khi đứng cạnh tôi thì Đường Châu Đốc rõ ràng là kẻ yếu.