Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 17: Bước ngoặt (thượng)




Thời gian của cuộc gọi là vào buổi chiều.
Đúng vào giờ lên lớp, đại đa số sinh viên trong trường đều đang đi học, số còn lại thì ở thư viện, người không có tiết thì hoặc là ở phòng ngủ, hoặc là ra ngoài chơi, đường đi trong trường học rất ít người qua lại, không cần lo nội dung cuộc điện thoại bị người ta nghe thấy.
“Alo, chị Mai, em là Tiểu Như.”
“Tiểu Như à!” chị Mai cười: “Đã lâu không gặp em, dạo này việc học bận lắm sao?”
“Có một chút, đang chuẩn bị thi cấp bốn, cái này liên quan đến bằng tốt nghiệp, phải qua, nếu không không lấy được bằng thì học đại học không công mất.” Tôi nói.
“Thế em cứ yên tâm ôn tập đi, dạo này em kiếm được đủ tiêu trong thời gian này chứ, không đủ cứ nói chị một câu, chị cho em mượn.” Chị Mai rất thoải mái.
“Em cảm ơn chị!” Tôi thân mật nói, sau đó hỏi tôi một vấn đề tôi quan tâm nhất: “Chị Mai, gần đây có ai tìm em không?”
Chị Mai cười một cái: “Có, có một vị khách ba ngày liên tiếp đến tìm em, em đều không ở đây, chị cho người khác tiếp rồi.”
Sự ngọt ngào tăng lên trong lòng, quả nhiên anh còn nhớ tôi.
“Chị Mai, nếu như lần sau có người chỉ rõ tên em thì chị gọi điện cho em nhé, em đi taxi qua.”
“Được.” Chị Mai cười: “Em ôn tập cho tốt, ở đây có người tìm em thì chị sẽ gọi cho em.”
Tôi cảm ơn chị lần nữa, trong lòng tôi đều là ông chủ Trác.
Thật sự, tôi mới chỉ qua đêm cùng anh, hơn nữa lần trước anh cũng đã trực tiếp chọn tên tôi.
Nhưng tôi quên rồi, lần trước lúc ông chủ Trác bảo chị Mai giữ tôi lại, nói thẳng “ông chủ Trác”, mà lần này chị ấy nói là “có khách”, chính chi tiết này bị tôi sơ xuất bỏ qua, chút nữa tôi bị người ta...
Tối hai hôm sau, tôi đang tự ôn ở lớp buổi tối, chị Mai gọi đến, tôi cất luôn sách trên bàn vào túi, chạy như bay ra khỏi trường học.
Không trang điểm, mặc áo phông và váy bò bình thường.
Cho dù anh có thấy tôi như vậy thì cũng nói rất đẹp.
Trên taxi, tôi ngồi ghế sau, thấy chú tài xế nhìn gương chiếu hậu mấy lần, dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi.
Tôi chắc chắn chú ấy nhất định là nghĩ: Muộn như vậy, nữ sinh viên này vội vàng ra ngoài, chắc chắn là làm gái.
Tôi tựa đầu sang một bên.
Thường ngày tôi đi đến đó đều ở trong căn phòng thuê trang điểm xong, kẻ mắt thật to, dán lông mi rất dài, lại bôi son, nhìn mình trong gương dường như không phải chính mình.
Đã không phải là chính mình, bất luận là làm gì, tôi cũng không bị áp lực tâm lý.
Hôm nay không vậy, tôi từ trong trường ra, trang điểm thì bất tiện.
Trang điểm đậm như vậy, không phải lo sợ người khác không đoán ra tôi làm gì.
Hơn nữa, tôi trực giác anh sẽ thích bộ dạng của tôi bây giờ.
Rất nhanh đã tới nơi, tôi trả tiền rồi xuống xe, gần như chạy chậm vào, lại đi vào từ cửa nhỏ của toà nhà.
Sau khi đến phòng của chị Mai, chỉ thấy một mình chị Mai trong phòng, tay trái kẹp điếu thuốc, hai tay cầm điện thoại, đang chơi trò xếp ô vuông.
Thấy tôi tới, chị ấn điện thoại tạm dừng, nhìn tôi một lượt.
“Đã nói rồi, lúc em không trang điểm càng đẹp.” Chị Mai nói: “Các ông chủ bây giờ chính là thích kiểu thuần khiết như này, thật là không biết em bình thường trang điểm đậm như vậy làm gì?”
Chị dừng một chút, đứng lên: “Đi thôi, đi cùng chị, đợi em lâu quá.”
Tôi vội vàng gật đầu, để túi sách trong phòng, chỉ mang theo điện thoại cùng chị Mai đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.