Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 183: Đừng hỏi




"Không cần." Đây là đáp án của Trác tiên sinh.
"Học kỳ này của các em đã qua một nửa, không lâu sau sẽ tốt nghiệp." Trác tiên sinh nói, "Có lẽ nó không nói cho em nghe, sau khi tốt nghiệp đại học, nó phải đi nước ngoài hai năm tu nghiệp ngành kiến trúc."
Anh nói xong thì xoay người nằm dài trên giường, lại đặt tôi lên người anh.
Hai năm...
Trái tim tôi chợt thắt lại, ước định ban đầu giữa tôi và anh chính là hai năm, trong thời gian hai năm của tôi cùng với anh, tôi không thể lên giường với người đàn ông khác.
Lúc này, khi anh nói đến Trác Hàng xuất ngoại hai năm, điều thứ nhất tôi liên tưởng đến chính là giao ước của tôi và anh.
Sau hai năm, chúng tôi sẽ thế nào?
"Chú Trác à, em muốn theo anh cả đời, không danh không phận cũng được, không thể đường hoàng ra ngoài ánh sáng cũng được, em muốn bên anh cả đời." Tôi nhìn anh.
"Bé ngốc!" Anh giơ tay lên, ngón tay luồn vào mái tóc dài của tôi, "Em còn trẻ, mai sau cuối cùng phải kết hôn sinh con, không cần phải phí phạm với một lão già như tôi!"
"Nhưng em..." Mũi tôi chua xót, nước mắt ngân ngấn.
Tôi thích anh, tôi nói bao nhiêu lần, có lẽ anh vờ như không nghe thấy, có lẽ căn bản là không tin, không để tâm...
Tôi không muốn anh nhìn thấy nước mắt của mình, chỉ sụt sịt mũi, tựa đầu vào vai anh.
"Chờ anh già rồi, em cũng đã luống tuổi. Em có thể dìu anh, cùng anh đi tản bộ, em có thể đọc báo cho anh, nấu cơm cho anh, nếu như anh ngã bệnh, em có thể chăm sóc anh..."
Cuối cùng tôi vẫn thật đáng thất vọng mà bật khóc.
Có chút nước nóng ẩm rơi xuống tóc mai tôi, tôi giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn vào mắt anh nhưng anh lại lấy tay đè ót tôi xuống.
"Đừng hỏi." Anh nói.
Giọng nói có hơi khàn khàn.
Nước mắt tôi càng rơi như mưa, quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão...
Trác tiên sinh của tôi, nhất định anh ấy cũng yêu tôi, giống như tôi đã yêu anh vậy...
Trác tiên sinh vẫn luôn rất thích tặng quà cho tôi.
Tủ quần áo trong nhà thường hay chẳng hiểu sao lại có thêm một cái váy, một cái áo khoác dài; trong hộp đựng trang sức cũng thường xuyên sẽ bỗng nhiên có thêm một một sợi dây chuyền, một đôi hoa tai...
Nhưng, từ ngày ấy trở đi, sở thích tặng quà của Trác tiên sinh bắt đầu thay đổi.
Anh đổi thành tặng sách.
Từ "Kinh tế học vĩ mô", "Kinh tế học vi mô" đến "Marketing thương mại", "Định vị", "Khủng hoảng quan hệ xã hội"...
Từ "thống kê học", đến "tâm lý học", rồi đến "phân tích hành vi", rồi đến "xem bảng báo cáo tài vụ thế nào"...
Còn có rất nhiều sách tham khảo, chủ yếu là loại sách làm PPT và bảng EXCEL.
"Anh là muốn rèn luyện em thành nữ cường nhân hay sao?" Tôi hỏi.
"Không tốt sao?" Anh cười hỏi lại.
"Không tốt, em muốn cả đời làm chú chim nhỏ nép vào lòng người ta."
"Bé ngốc!" Anh cười, nhéo mũi tôi, "Đời người, không ai đáng tin cậy, chỉ có bản thân mới đáng tin. Nhỡ đâu có một ngày, tôi mất rồi, em làm sao bây giờ?"
"Nói đến cái đề tài đáng thương cảm như vậy để làm gì? Em không thích đâu!" Tôi bĩu môi.
"Được rồi, vậy đổi đề tài khác." Anh cười, nói ra một câu, "Không phải là em muốn thành thư kí của tôi sao?"
Mắt tôi sáng rỡ, tôi từng nói muốn làm thư kí của anh, bị anh cự tuyệt, bây giờ...
"Anh đổi ý rồi?" Tôi rất vui vẻ, "Em làm thư kí sinh hoạt hay là thư ký nghiệp vụ?"
"Thư ký sinh hoạt của tôi cũng không cần biết những thứ này" Ánh mắt của anh đưa sang những quyển sách trên bàn.
Vậy chính là thư kí nghiệp vụ rồi!
"Nhưng mà, không phải là anh có thư kí Đinh rồi hay sao? Anh từng nói cô ấy rất có năng lực." Tôi khó hiểu, lẽ nào, anh ấy cần đến hai thư ký nghiệp vụ?
"Tôi cũng đã từng nói, yêu cầu của tôi với nhân viên là tài đức vẹn toàn, một người chỉ có tài mà không có đức không xứng đáng ở lại công ty của chúng ta." Trác tiên sinh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.