Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 188: Cần giúp một tay không




Thời gian bảo vệ luận văn tốt nghiệp trong trường học tập trung trong vòng nửa tháng, các khoa căn cứ vào tình hình thực tế mà điều chỉnh trong vòng một tuần lễ hay vẫn là kéo dài trong nửa tháng.
"Khương Kha, đồ đạc của cô có nhiều hay không? Cần giúp đỡ một tay chứ?" Trác Hàng hỏi trên QQ.
"Không cần, tôi chỉ có một rương hành lý thôi." Tôi nói.
"Tôi muốn hỏi là, sau khi tốt nghiệp, ra trường rồi, người nhà của cô sẽ đến giúp cô sao?" Cậu ta hỏi lại.
Tôi sửng sốt một chút: "Cậu không phải là biết cái gì rồi chứ?"
"Tôi đâu biết cái gì, chỉ là nghe nói hàng năm nghỉ hè cô đều không về, đến tết mới trở về. Tôi đoán chừng người nhà cô bận bịu, không ai giúp cô mang hành lý." Cậu ta nói.
"Phải, bọn họ bận bịu nhiều việc." Tôi nói, "Tôi cũng không có hành lý gì, sớm đã có công ty vận chuyển dọn ra cả rồi, chỗ còn lại, phần lớn là không cần."
Những thứ trong phòng ngủ của tôi, đệm chăn trên giường, mấy bộ quần áo giá rẻ trong tủ, hộp đựng cơm, ly nước trong ngăn kéo, nếu như là ngày trước, tôi nhất định không nỡ bỏ, nhưng bây giờ...
Cho dù hao tổn tâm sức đưa chúng nó đến chỗ căn hộ, e là cũng không dùng được nữa.
Trong phòng ngủ kí túc xá là giường nhỏ, trong căn hộ là giường lớn, cho dù đưa đệm chăn đến cũng không sử dụng được.
Mấy bộ quần áo học sinh kia cũng như vậy, giá cả năm đó để mua chúng nó chỉ là số lẻ của bất cứ bộ quần áo nào bây giờ. Cô sinh viên trong cùng phòng ban, ánh mắt thật tinh tướng, chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra quần áo xịn hay đểu, nếu tôi mặc quần áo ngày trước, e là bọn họ sẽ quấn lấy tôi hồi lâu, hỏi có phải là nhà tôi phá sản hay không.
Hộp cơm càng không dùng được, ly nước thì là không cần...
"Sau khi tốt nghiệp thì cô sẽ làm việc tại công ty chúng ta, cái này đã quyết định rồi phải không?" Cậu ta hỏi.
"Phải, đã liên hệ với phòng nhân sự rồi." Tôi nói, "Còn cậu thì sao?"
"Tôi chắc chắn là ở công ty này, về sau chúng ta cũng là động nghiệp rồi!" Cậu ta nói, "Đến lúc đó, chờ chính thức nhận chức, chúng ta lại chúc mừng một chút."
"Được." Tôi nói.
"Sau này tôi sẽ bảo vệ cho cô." Cậu ta nói.
Tôi gõ một dấu "?", người này, nói lỡ miệng à!
Nếu cậu ta không phải là con trai của Trác tiên sinh, nếu cậu ta không phải là người thừa kế tương lai của công ty, cậu ta và tôi như nhau, chẳng qua là nhân viên quèn, cậu ta dựa vào cái gì mà bảo vệ tôi?
"Hiểu biết của tôi về công ty, về mọi người từ trên xuống dưới trong công ty quen thuộc hơn cô, đương nhiên là tôi bảo vệ cô rồi! Chuyện Chung Giai lần trước, nếu không có tôi, cô cho là cô có thể thuận lợi ở lại công ty tiếp sao, ngay cả công việc sau khi tốt nghiệp cũng chuẩn bị xong? Còn trở thành đối tượng mà trưởng phòng của các cô ra sức bồi dưỡng nữa!" Cậu ta gõ ra một đoạn chữ dài.
"Phải, tôi phải cảm ơn cậu, nói không chừng tôi có thể ở lại công ty suôn sẻ cũng là có công lao của cậu!" Tôi cười.
"Điều này thì thật sự không có." Bất ngờ là cậu ta không kể công, "Về cơ bản, khi trưởng phòng của các cô quyết định bồi dưỡng cô, chuyện cô ở lại cũng đã chắc chắn rồi."
"Vậy cũng phải cảm ơn cậu chứ! Nếu Chung Giai không đi, trưởng phòng cũng sẽ không bồi dưỡng tôi."
"Vậy thì mời tôi ăn cơm là được rồi." Cậu ta cũng không khách sáo, "Tôi nghe nói con gái các cô đều thích ăn lẩu tào phớ, cô mời tôi ăn đi, tôi còn chưa từng ăn."
Lại là mời cậu ta ăn cơm?!
"Cậu rốt cuộc có biết ngại hay không? Lần trước tôi đã cảm ơn cậu rồi." Tôi thật không nên cảm ơn cậu ta.
"Vậy tôi mời cô ăn cơm nhé, chúc mừng sau này chúng ta vẫn là đồng nghiệp." Cậu ta nói.
Tôi đang do dự từ chối thế nào, tin nhắn tiếp theo của cậu ta đã gửi đến: "Cũng kêu các chị em cùng phòng với cô đi luôn, tôi cũng sẽ gọi theo mấy người anh em cùng phòng."
Nếu không phải là ăn riêng hai người, trong lòng tôi cảm thấy bài xích ít đi rất nhiều, cho nên tôi nhanh chóng đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.