Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 200: Khấn phật




Tôi đến một thị trấn ở cuối Thành phố F, nơi đó vừa khai trương một công viên khắc đá, là khắc chữ viết cùng tượng Phật thời kỳ Đường Tống lên vách núi.
Lấy đề tài Phật giáo làm chủ, Nho gia cùng Đạo gia cũng được khắc một vài chỗ.
Có lẽ vì tôi học trung văn nên đối với nội dung của mấy bức khắc này rất có hứng thú, trước khi đến Thành phố F đã muốn đến đó rồi.
Thị trấn này rất cũ nát, gần như chỉ tốt hơn quê nhà của tôi một chút mà thôi.
Khắc đá cũng không còn nổi tiếng nữa, cũng không phát triển thành ngành du lịch được.
Tôi bước xuống từ xe buýt cũ nát, tìm một nhà nghỉ để ở lại. Nhà nghỉ ở đối diện công viên khắc đá, đứng trước cửa sổ phòng thì có thể thấy được núi xanh phía đối diện.
Mặc dù điều kiện của nhà nghỉ không tốt nhưng chỉ cần đứng trước cửa sổ là thấy được cảnh đẹp, thì vẫn khiến người ta xiêu lòng.
Nơi này thích hợp để vẽ vời, thích hợp để chụp ảnh, thích hợp để đọc sách, cũng thích hợp để mấy cô tiểu thư đến làm vài kỉ niệm đáng nhớ với bạn bè, nhưng tôi không phải là tiểu thư, tôi chỉ là một hành khách.
Tôi ăn cơm tối ở nhà nghỉ, chủ trọ là một người phụ nữ trung niên.
Bác ấy chia cho tôi một ít đồ ăn của nhà bác rồi lấy tôi ba mươi ngàn làm tiền cơm tối.
“Em gái, đến xem XX khắc đá hả?”
“Đúng đấy ạ! Nghe nói rất rung động lòng người!”
“Rung động gì đâu? Chỉ là khắc lên vách đá mấy bức họa thôi! Còn không nhìn rõ nữa!”
“Nghe nói là chạm khắc từ thời kỳ Đường Tống, bảo tồn được đến giờ không dễ dàng đâu. Dì ơi, dì không tin Phật ư?”
“Dì tin phật làm gì? Nếu như có thần phật thật thì sao không phù hộ nơi đây hương khói hưng thịnh đi? Con xem bây giờ thế nào?” Bác chủ cười bảo: “Ai, em gái à, dì nói cho con biết, mai con đi dạo thì đừng để người trong đó lừa đấy!”
“Lừa ạ?” Tôi có chút hiếu kỳ: “Sao lại nói thế ạ?”
“Con đi rồi biết!” Bác chủ rõ ràng không muốn nói nhiều.
Tôi “vâng” một tiếng, vui vẻ nói cảm ơn bác chủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi dậy từ rất sớm.
Không ăn cơm ở nhà nghỉ mà tới thị trấn “phồn thịnh” nhất, chọn một quán mỳ nhỏ làm ăn khấm khá nhất mà vào ăn một bát mì.
Mì sợi của Thành phố F nổi tiếng khắp cả nước, sắc hương vị đều đầy đủ. Tôi ở Thành phố F vào ngày này, mỗi ngày đều ăn một bát mì từ sáng sớm, bây giờ đến huyện nhỏ này tôi cũng chọn ăn mì.
May mà dù thị trấn cũ nát nhưng mùi vị của mì lại không hề tệ.
Tôi ngồi suy đoán gia vị trong bát mì, sau này trở về phải làm cho Trác tiên sinh ăn mới được, tôi nghĩ anh chắc hẳn sẽ thích lắm.
Ăn bữa sáng xong thì tôi mua vé vào công viên khắc đá rồi vào.
Giờ còn sớm nên trong công viên rất hiu quạnh, tôi đứng ở đấy bằng nhìn về phía núi cao, chỉ thấy giữa núi đang lơ lửng quấn quanh sương mù trăng trắng, tượng đá to nhỏ như ẩn như hiện.
Sau khi tôi nghiên cứu đường đi xong thì liền dọc theo một đường núi nhỏ ở bên trái cửa chính để bước về phía trước.
Tượng Phật nhỏ thì chỉ bằng một hòn đá, có rất ít nét bút, nhưng đã phác họa ra đang vẻ sinh động của một Phật tổ mặt mũi hiền lành.
Tượng Phật lớn thì lại to đến khổng lồ, mặt mày rõ ràng, dái tai dày rủ xuống, vừa tinh tế lại hùng vĩ. Tôi thậm chí còn nghĩ thứ tôi thấy rốt cuộc là tài nghệ điêu luyện của thiên nhiên hay là kết tinh lao động tay chân của các tín đồ thành kính nhất từ ngàn vạn năm về trước?
Điêu khắc đã trải qua ngàn năm, bàn tay vận mệnh đã đẩy ra cánh cửa lịch sử, để nó hiện ra trước mắt tôi.
Không cần ai nhắc nhở tôi đã tự chắp tay trước ngực, quỳ hai gối xuống đất rồi nằm rạp ở trên núi.
Thần Phật khắp trời, cầu xin các người hãy thương hại cho đoạn trần duyên của con với Trác tiên sinh một chút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.