Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 212: Trác hàng rời đi




Liên tục một tuần, tôi cơ bản đều là đối tiếp phỏng vấn truyền thông, ngày nào cũng mang giày cao gót tiếp khách đến tiễn khách về, mệt mỏi không ra hình người.
Phàm là thời gian được ngồi xuống, nếu không phải sửa bản thảo bên truyền thông gửi tới thì cũng là bổ sung sáng tác tin tức mới.
Anh Trác rất lâu không tới tìm tôi, tôi cũng không thúc giục anh.
Trác Hàng sắp xuất ngoại rồi, anh làm ba, dù sao cũng nên dành chút thời gian cho con trai.
Trác Hàng lần nữa liên lạc với tôi, là trước đêm cậu rời đi.
Khương Kha, ngày mai tôi sẽ đi.
Tôi rất nhớ cô.
Chuyện hôm đó, tôi rất xin lỗi.
Cô là cô gái đầu tiên tôi yêu, chuyện yêu đương tôi cũng không giỏi, làm cô sợ, thật xin lỗi.
Chúng ta còn có thể làm bạn không? Kiểu quan hệ bình thường nhất đó. Tôi thề sau này sẽ không bao giờ đi quá giới hạn.
Chuỗi tin nhắn liên tiếp được gửi tới, điện thoại di động tôi "ting ting ting " vang lên.
Tôi không biết nên trả lời như thế nào, quan hệ giữa cậu và tôi quả thực quá phức tạp.
Nếu cậu chỉ là một chàng trai bình thường, có lẽ tôi sẽ bằng lòng làm người bạn bình thường, thế nhưng... Cậu lại là con trai anh Trác.
Chưa kể đến chuyện cậu thích tôi, cho dù chỉ là bạn bình thường, sợ rằng cũng không thể nào dễ dàng tha thứ việc tôi là tình nhân của ba cậu.
Tôi thở dài một hơi, để điện thoại di động xuống, tiện tay rút ra quyển “Tình nhân” của Đỗ Lạp Tư. Tôi phát hiện, mỗi lần tôi tâm phiền ý loạn, cũng sẽ thích đóc quyển sách này, tùy ý lật một trang là có thể tiếp tục đọc đi.
Tiếng tin nhắn thỉnh thoảng lại vang lên, tôi làm bộ như không nghe thấy, sau đó bỏ đi tắm...
Đến khi tắm xong, tôi mở di động ra, lại thấy ba tin nhắn đến.
Trong lòng có chút phiền muộn, sau khi mở tin nhắn ra đọc lại phát hiện, trong đó có một cái là anh Trác gửi tới.
Tiểu Như, Tiểu Hàng gửi tin nhắn cho em sao?
Tôi không vội trả lời, chỉ mở xem hai tin nhắn Trác Hàng gửi đến: Có lẽ cô sẽ không tha thứ cho tôi, đúng như lúc đầu cô đã nói, tôi chẳng qua chỉ là người đi đường. Khương Kha, một thỉnh cầu cuối cùng, đừng đổi số zalo, đừng đổi số di động, đừng chặn tôi, ít nhất để tôi biết cô vẫn còn ở đó.
Tôi thở dài một hơi, sau đó nhắn tin cho anh Trác: Xin lỗi, vừa rồi em đi tắm, bây giờ mới nhìn thấy tin nhắn của anh. Trác Hàng nói ngày mai cậu ấy đi.
Anh Trác: Em sẽ đến tiễn nó sao?
Tôi: Em chưa trả lời tin nhẵn, cũng sẽ không đi tiễn cậu ấy.
Anh Trác: Được, đã biết.
Đặt điện thoại di động xuống, tôi chợt nghĩ, nếu tôi đồng ý đi tiễn Trác Hàng, không phải có thể gặp được mẹ cậu ấy hay sao? Nếu cô ấy nhìn thấy tôi, có thể đoán ra tôi là tình nhân của anh Trác chăng? Tôi và anh Trác gặp mặt trong tình huống đó, có thể không lộ tẩy hay sao?...
Phải biết rằng, hai người một nam một nữ, có quan hệ và không có quan hệ, chỉ một chút ngôn ngữ cơ thể nho nhỏ, một vài động tác tay chân cũng có thể nhìn ra.
Dĩ nhiên, những chuyện này đều chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Tôi còn chưa đến nổi rảnh rang đi gây sự làm chuyện xấu...
Dĩ nhiên, rất nhiều năm sau hôm nay, tôi cũng nghĩ, nếu như lúc ấy tôi đến sân bay, đi tiễn Trác Hàng, kết cục của tôi và Anh Trác có thể giống nhau hay không...
Ngày hôm sau, tôi lại nhận được tin nhắn của Trác Hàng: Khương Kha, tôi sắp phải lên máy bay rồi, thật buồn cô không tới. Khương Kha, chúc cô hạnh phúc...
Đọc tất cả tin nhắn cậu gửi cho tôi từ đêm qua tới giờ, tôi chợt cảm thấy tâm địa mình rất sắt đá.
Cuối cùng, tôi nhắn cho cậu một tin: Lên đường bình an, tiền đồ như gấm.
Trác Hàng: cám ơn.
Đêm Trác Hàng rời đi, anh Trác nằm trên giường tôi.
Có khi trong nháy mắt, tôi thậm chí còn suy nghĩ: Tôi rốt cuộc là tiểu tam của anh Trác và vợ anh, hay là tiểu tam của anh Trác và con trai anh?
Người khác là vợ xuất ngoại, chồng tìm tình nhân, tại sao đến lượt anh Trác lại trở thành con trai xuất ngoại, cha tìm tình nhân?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.