Khi kéo xuống bên dưới đọc tiếp, phản ứng đầu tiên của tôi là: Đây đúng là một người phụ nữ cuồng công việc!
Rõ ràng đây là một bài văn rất giàu cảm xúc, nhưng cô ta lại chỉnh sửa gần giống như một bản báo cáo vậy, sợ người khác không biết cô ta trâu bò đến thế nào sao.
Tôi rất khó xử, nếu là những người khác chắc chắn tôi đã trả về không duyệt rồi, sẽ nói cho người đó biết sửa thành thế này nghe không hay, nhưng đây là thư ký Đinh, người đứng sau quyết định tất cả mọi việc.
Tôi sợ đắc tội cô ta, sợ cô ta gây khó dễ cho tôi.
Sau khi do dự một lúc lâu, tôi mới hỏi: "Thư ký Đinh, bản thảo này của chị quá cứng nhắc, có thể cho mềm mại hơn một chút không?"
"Cái gì mà cứng với mềm? Khương Kha, sao một sinh viên đại học như cô lại nói chuyện đen tối như vậy?" Tuy chỉ là những con chữ trên Zalo, nhưng đọc thôi cũng thấy rõ được sự khinh thường trong đó.
"Thư ký Đinh, đây có nghĩa là giọng văn mềm và giọng văn cứng... Ý của tôi đây là tạp chí thời trang, chủ đề về cuộc sống, không nên nói quá nhiều chuyện công việc như vậy..."
"Công việc của tôi cũng là thời trang!" Cô ta dừng một lát, lại gõ thêm một câu: "Từ ngữ có thể chỉnh lại một chút, nhưng đừng cắt xén nội dung tôi thêm vào, sau khi sửa lại thì gửi tôi xem qua."
"Tôi sẽ thảo luận lại với biên tập tạp chí."
"Ừ."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với thư ký Đinh, tôi lập tức tìm biên tập tạp chí A, gửi cho cô ta bản thảo mà thư ký Đinh vừa sửa lại.
Không đến 30 giây sau, biên tập gửi cho tôi một chuỗi dài biểu tượng "sợ hãi".
"Ai sửa vậy?"
"Thư ký Đinh tự sửa."
"Đừng nói với tôi là tất cả những bản thảo khác đều sửa thành như vậy nhé?"
"Không đâu, còn chưa thu hết của những người khác, nhưng tôi đã đọc qua những bản nhận được thì có thay đổi rất ít. Bài này của thư ký Đinh, bên cô đọc qua xem, tìm vị cao thủ nào đó trau chuốt lại, nếu không thì cứng quá."
“Đâu chỉ cứng không thôi, mà còn không thu hút người đọc chút nào! Khương Kha, cô liên lạc lại lần nữa xem có thể dùng bản cũ được không, bản đó viết không tệ."
"Tôi đã nói rồi." Tôi vừa nói, vừa gửi cho biên tập ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa tôi và thư ký Đinh.
Biên tập lại gửi sang một chuỗi biểu tượng "mồ hôi lạnh": "Cô thư ký Đinh này, chuyện đó có gì không thõa mãn sao? Bản thảo quá cứng cũng có thể liên tưởng đến chuyện đen tối, theo tôi thấy, cô ta mới đen!"
"Chuyện đó của người ta nghe nói rất bình thường!" Tôi nhớ anh Trác từng nói, gia đình thư ký Đinh rất êm ấm hòa thuận.
"Có bình thường hay không ai biết được chứ? Cô chưa nghe ‘qua ba mươi là sói bốn mươi là hổ sao’, nói không chừng cô ta đang kiếm chuyện không đâu đó!"
"Được rồi, chúng ta quay về chuyện bản thảo. Bên cô tìm người sửa một chút đi!"
"OK."
Sau một tiếng, biên tập gửi bản thảo đã sửa xong cho tôi.
"Khương Kha, mau gửi cho vị kia nhìn xem, dựa vào nội dung cô ta đưa, thế này đã là giới hạn cuối cùng rồi đấy, mấy thứ cô ta thêm vào thật sự vào chuyên ngành quá sâu."
Tôi mở văn bản ra, bên trong là nội dung hoàn toàn mới, dựa hết vào tài liệu mà thư ký Đinh cung cấp để viết lại một bản từ đầu đến cuối.
Tôi nhanh chóng gửi cho thư ký Đinh.
Nửa giờ sau, bản thảo vẫn bị trả lại, vẫn sửa nhiều như trước, cả trang giấy xanh xanh đỏ đỏ.
Nói thật, bản này còn không bằng bản vô cùng cứng vừa nãy nữa.
Tuy bản trước đó thêm vào một số kinh nghiệm quá lợi hại, đề cập đến lĩnh vực chuyên ngành, ảnh hưởng đến cảm xúc người đọc, nhưng dù sao câu văn cũng trôi chảy, còn bản này...
Thư ký Đinh có lẽ cảm thấy mấy từ ca ngợi còn chưa đủ, lại tăng thêm lượng lớn tính từ, khiến câu nào cũng dài lê thê.
"Khương Kha, sao rồi? Gửi bản thảo chưa?" Biên tập hỏi.
"Tôi không muốn sống nữa." Tôi gửi đi một chuỗi mặt khóc.
"Vẫn không chịu duyệt?" Biên tập gửi thêm mặt hoảng sợ: "Gửi tôi xem xem."
Tôi gửi bản thảo cho cô ta.
Một lát sau, biên tập nói: "Tôi chết chung với cô."
Tôi im lặng, zalo của biên tập lại sáng lên lần nữa: "Khương Kha, cô thật đáng thương."
"Chúng ta lại sửa lần nữa được không?"
"Cô có chắc sửa lại là qua được ải không?"