Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 234: Em cũng đau lòng




Sự đả kích từ vụ việc email đối với tôi không lớn như dự đoán, cũng có thể do sự an ủi của anh Trác có hiệu quả, có lẽ vì có anh ấy là trụ cột tinh thần, thời gian tiếp sau đó, tôi trải qua khá tốt.
Thậm chí tôi còn nghĩ, có bao nhiêu người đang cười nhạo, những người đang cười nhạo đó nhất định sẽ không vui, bởi vì thực ra tôi bị ảnh hưởng quá ít. Tôi còn nghĩ, bọn họ mà biết tình nhân của tôi là anh Trác, thì sẽ kinh ngạc đến mức nào, ha ha ha.
Tôi bắt đầu cố gắng gấp bội, chỉ có càng ngày càng ưu tú, mới có thể bịt miệng những kẻ đó, mới có thể chứng minh rằng người gửi email đó là do đố kỵ!
Bài báo của công ty ngày càng nhiều, ngoài những đơn vị truyền thông trả tiền để hợp tác, tôi cũng đã liên hệ được một số nguồn miễn phí.
Ban ngày những lúc rảnh dỗi, tôi cũng làm quảng cáo trên các diễn đàn, trang web.
Đầu năm ấy các diễn đàn, trang web quản lý không nghiêm ngặt, có thể tùy ý chèn quảng cáo.
Tôi không dám chắc làm thế này có hiệu quá lớn đến đâu, nhưng tôi biết, thà có còn hơn không.
Tôi thực sự coi công ty của anh Trác là nơi phát triển sự nghiệp cả đời của mình.
Mỗi buổi tối, nếu anh ấy không đến, tôi đều cố gắng xem sách, xem lượng lớn các hồ sơ, những chỗ không hiểu thì lên mạng tìm tài liệu, còn cố gắng hơn cả khi chuẩn bị thi văn học Hán ngữ ở trường nữa.
Tất nhiên lúc tôi vui nhất vẫn là những đêm có anh Trác ở bên.
Chúng tôi vì một số lý do mà không thể công khai xuất hiện ở những chỗ đông người, ví dụ như đi dạo siêu thị, hay xem phim, nhưng anh ấy sẽ ở nhà cùng tôi xem DVD, nghe nhạc, cũng đọc sách cùng tôi nữa.
Đầu năm đó, DVD lậu rất nhiều, chúng tôi xem rất nhiều phim, thậm chí còn xem trước cả rạp phim trong nước.
Tôi còn nhớ khi sinh nhật tôi, anh ấy dẫn tôi đi khu vui chơi, mặc dù là buổi tối, nhưng tôi vẫn ngồi vòng quay ngựa gỗ, trò Mickey điên cuồng, ngồi xe qua núi, ngồi cả xe bay...
Anh nói: “Tiểu Như, anh mong em hạnh phúc!”
Tôi nói: “Chỉ cần được ở bên anh, ngày nào của em cũng hạnh phúc.”
Anh xoa đầu, kéo tôi vào lòng.
Bốn tháng sau, tôi lại một lần nữa được hạng S, lần này không ai nói gì.
Có lần khi ăn cơm, Nhuế Tuyền nâng cốc chạm với tôi một cái: “Khương Kha, em thực sự làm rất tốt, tốt hơn cả tôi lúc trước.”
“Em làm sao có thể so với sư phụ được? Nếu lúc đó không có sư phụ chỉ dạy những điều cơ bản về truyền thông, thì bây giờ chắc chắn em còn lơ mơ lắm.” Tôi cười, uống một hơi hết cốc rượu trên tay.
“Tôi nói thật đấy! Bây giờ người trẻ tuổi có sức bứt phá hơn tôi trước kia rất nhiều.” Nhuế Tuyền nói tiếp.
Tôi đang định tiếp tục khiêm tốn thì trưởng phòng lên tiếng: “Khương Kha quả thực rất khá, những quảng cáo cô đăng trên mạng tôi đều xem rồi, rất tận tâm. Những việc này đều nằm ngoài chức trách công việc, cô khiến tôi rất cảm động.”
Trưởng phòng cũng nâng cốc, tôi vội vàng bước đến bên cạnh trưởng phòng, chạm cốc với anh xong thì uống cạn.
Tửu lượng của tôi trong nửa năm làm việc ở đây không hề bị giảm sút chút nào, ngược lại còn ngày càng cao, tất cả mọi người trong bộ phận đều uống rượu, thỉnh thoảng ăn cơm cùng người bên truyền thông, bọn họ cũng uống rượu.
Mặc dù lần nào tôi uống cũng nôn, nhưng chưa có lần nào bất tỉnh nhân sự, cũng chưa bao giờ xuất hiện cái gọi là say mất trí nhớ tạm thời.
Trùng hợp là, lần nào uống rượu, anh Trác cũng đều xuất hiện ở chung cư nhỏ của tôi, sau đó chăm sóc tôi.
Có mấy lần tôi nhìn thấy biểu hiện rất đau lòng của anh, thực ra, tôi cũng rất đau lòng.
Tôi đau lòng vì anh ấy đau lòng vì tôi.
Sau đó cắn răng mà vượt qua.
Cho dù, tôi chỉ là người tình trong bóng tối của anh, tôi cũng hy vọng mình có thể xứng với anh.
Thời gian này, bố tôi chủ động gọi điện cho tôi một lần, hỏi tình hình tiền lương của tôi, hỏi tôi ở đâu, đi làm có quen không,...
Tôi chỉ nói là thuê phòng trọ, cũng rất thích đi làm, còn về mức lương, tôi nói đại một con số.
Bố tôi cũng xem như hài lòng, nhắc tôi đừng có tiêu tiền phung phí, tiện cũng nhắc luôn, sắp đến tết rồi...
Tôi làm sao lại không hiểu ý ông, đây là nhắc tôi phải gửi về nhà 68 triệu!
Tôi lập tức nói: “Bố, sắp tới con sẽ cầm tiền về, bố nhớ chuẩn bị sẵn biên lai.”
Bố tôi còn chưa kịp nói thì dì Tống đã cướp lấy điện thoại: “Khương Kha, nếu con có tiền, thì về sớm chút đi, ở nhà đang cần tiền.”
“Vâng, để con xem, trước hôm về một hôm con sẽ gọi điện báo.” Đối với cái gia đình này, tôi đã sớm không còn bất kỳ nhớ nhung gì nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.