Ra bến xe vừa hay gặp được chuyến xe lúc 5:30.
Vì là cuối tuần, không ít người vào lên huyện đi chợ, lúc này mọi người trở về, khi lên xe không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng đó ôm hai cái túi trước ngực.
Trong túi xách có gần 54 triệu, còn có gần hai triệu trong túi xách của tôi, còn lại đều được đựng trong phong bì, tôi phải ôm vào trong lòng, để chúng trong tầm nhìn của tôi, tôi mới có thể yên tâm.
Xe bus rời đi từ bến, tôi nhìn qua cửa kính thấy xe của anh Trác dừng làn đường của xe bus, anh đứng dựa vào thân xe, lơ đãng nhìn quanh, vừa hay nhìn thấy tôi.
Trong lòng tôi có một sự yên tâm khó diễn tả thành lời, còn có cả sự chua xót...
Cảnh tượng như vậy khiến tôi có một cảm giác anh đang nhìn tiễn tôi từng bước rời đi, tôi rất sợ cuộc sống của chúng tôi sẽ giống như vậy, anh nhìn tôi rời đi...
Tôi rất muốn bảo người lái xe dừng xe lại, rất muốn nhảy xuống khỏi xe bus, rất muốn nhào vào trong lòng anh, nhưng...
Nếu như vậy, ở góc độ của anh ấy nhất định sẽ cảm thấy người phụ nữ này thật yếu đuối.
Thế là, tôi nhịn, chỉ mỉm cười với anh một cái.
Anh cũng cười, chỗ khóe mắt khẽ cong xuống, khóe môi cũng cong lên, thật là dịu dàng.
Về đến nhà mới có 6 giờ 10 phút, tôi gõ cửa, người mở cửa là dì Tống.
Một tay bà ta ta cầm chân gà, miệng vẫn còn đang nhai.
"Dì Tống." Tôi mở miệng.
Bà ta ""ừ"" một tiếng, quay người đi về phía bàn ăn, tôi nhìn thấy trên bàn cơm, nhà ba người họ đã ăn, bát cơm của bố tôi đã ăn gần hết, đồ ăn cũng đã ăn gần hết rồi.
"Không phải nói chờ con về ăn cơm sao?" Tôi cười hỏi.
"Cái này không phải vừa chờ vừa ăn sao?" Bố tôi cười, ăn sạch sẽ miếng cuối cùng trong bát cơm.
Tôi nhìn nụ cười của bố, có chút hoảng hốt, trong ấn tượng của tôi, bố tôi rất ít cười, đa phần là hung dữ cục cằn, mặt không biểu cảm gì cả, bây giờ... Khi dì Tống đến, bố tôi biết cười.
Tôi hiểu ra, vì sao người phụ nữ này lại có vị trí quan trọng trong lòng bố tôi như vậy.
Dì Tống chấm dứt cuộc sống như cái xác không hồn của ông, mở ra một cánh cửa sổ trong thế giới đó, để ánh mặt trời chiếu vào.
"Con nhìn chằm chằm bố con làm gì? Có biết lễ phép không." Dì Tống hơi mất kiên nhẫn.
"Chỉ là rất ít khi nhìn thấy bố tôi cười, có chút mừng cho ông ấy." Tôi đi tới bên cạnh ghế sô pha, đặt túi xuống.
Rõ ràng là bố tôi sững sờ, đưa tay lên sờ mặt một chút.
Dì Tống không biểu lộ gì: "Ông Khương, con gái ông mang tiền về, ông đếm đi. Khương Kha, đưa tiền cho bố con, sau đó ra ăn cơm."
Tôi cầm lấy chiếc túi, mở kéo khóa ra, đưa phong thư cho bố tôi.
"Bố, đây là gần 56 triệu, bố đếm đi rồi viết biên lai cho con." Tôi vừa nói, vừa ngồi xuống ghế salon.
Tôi rất muốn biết tiếp sau đó bố tôi sẽ làm như thế nào, trực tiếp rút tiền ra, sau đó đưa một tờ biên lai cho tôi, rồi rút mấy tờ trong xấp tiền đưa cho tôi như là tiền hoa hồng...
Nhưng không ngờ, bố tôi lại giống như thu ngân trong ngân hàng, nhận tiền rồi cẩn thận đếm từng chút một, ánh mắt tập trung, giống như một người khác với ông ngày thường.
"Bố, tiền này đã đếm rồi, con đã đếm hai lần." Tôi nói.
"Đừng nói!" Bố tôi chau mày, sau đó ngừng một lát: "Đếm lại xem, tránh sai sót."
Tôi không nói nữa, sau khi nhìn bố tôi đếm hai lần, lại nói số tiền lần nữa: "56 triệu, không sai."
Trong quá trình bố tôi đếm tiền, tôi cảm nhận được rõ ràng thứ gì đó trong lòng tôi đang trôi đi, rồi biến mất, chờ ông nhét tiền vào trong phong bì, lúc này tôi mới nhắc lại lần nữa: "Bố, phiền bố viết cho con cái biên lai."