Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 256: Giống như một con hồ Ly biết cười




Ngày đầu tiên đi làm sau khi nghỉ tết, trong phòng làm việc không hề có chứng bệnh khủng hoảng sau tết như trên mạng nói, ai cũng hào hứng vui vẻ.
Trưởng phòng lấy ra một sấp bao lì xì, vẫy vẫy trên tay rồi hét lên: "Phát lì xì đây!"
Tôi thấy những người khác vội vàng chạy qua.
"Trưởng phòng, năm mới vui vẻ!" Các đồng nghiệp đều thi nhau nói.
"Khởi công đại cát." Trưởng phòng phát từng bao lì xì cho mọi người.
Tôi cũng xếp hàng nhận bao lì xì.
"Trưởng phòng, năm mới vui vẻ!" Tôi nói.
"Khởi công đại cát." Trưởng phòng phát một bao lì xì cho tôi.
Tôi cầm bao lì xì, vừa định trở về chỗ thì phát hiện đồng nghiệp đã nhận xong lại bắt đầu xếp hàng, những đồng nghiệp ở phòng khác cũng chạy đến.
"Không phải các người nhận rồi sao?" Tôi hỏi đồng nghiệp đã nhận lì xì trước đó.
"Đâu có nói chỉ được nhận một lần, chúng ta xếp hàng nhiều lần, bao lì xì của trưởng phòng sẽ phát xong sớm, nhận xong thì chúng ta lại chạy qua bộ phận thị trường." Đồng nghiệp nói.
"Hả?" Tôi không hiểu.
"Cô không thấy bên bộ phận thị trường có rất nhiều người qua đây sao?" Đồng nghiệp ngước quai hàm, ra hiệu cho tôi nhìn xung quanh.
Xung quanh không chỉ có bộ phận thị trường mà còn có rất nhiều đồng nghiệp bộ phận khác, về cơ bản là toàn bộ những nhân viên trẻ của công ty đều đến.
"Công ty chúng ta có trưởng phòng của chúng ta và trưởng phòng bộ phận thị trường là đến từ Quảng Đông, ở Quảng Đông có thói quen vào ngày đầu tiên đi làm sẽ phát bao lì xì "khởi công đại cát", năm nào cũng vậy, ngày đầu đi làm chúng tôi đều nhận được không ít bao lì xì!" Đồng nghiệp lại nói.
Tôi gật đầu, vừa hào hứng nhận bao lì xì, vừa suy nghĩ, trưởng phòng bộ phận kinh doanh và trưởng phòng của chúng ta không phải là đối thủ cũ sao, không ngờ bọn họ lại cùng quê!
Tôi nhớ lại nửa năm ngoái, khi bộ phận của chúng tôi và bộ phận thị trường cùng hợp tác làm việc, hai vị trưởng phòng này thường hay bất đồng ý kiến, nhưng sau mỗi lần tranh luận, bọn họ đều rất hòa thuận.
Một khi đã quyết định xong chiến thuật, hai người liền gạt bỏ thành kiến với đối phương, chỉ huy tất cả mọi người cùng tiến về một phía.
Trên tay trưởng phòng có hơn 100 bao lì xì, phát xong bao lì xì trên tay, anh lại lấy thêm một sấp thật dày từ trong túi ra, có lẽ cũng hơn 100 cái, sau khi phát xong lần hai, anh vẫy tay với mọi người, sau đó mỉm cười chỉ sang bộ phận thị trường.
Mọi người liền đồng thanh nói: Cảm ơn trưởng phòng, sau đó thì lũ lượt kéo nhau chạy sang bộ phận thị trường.
Trên tay tôi đã có bảy tám cái bao lì xì, khi trưởng phòng phát bao lì xì, không phải cho một bao một lần, mà có khi anh sẽ cho hai, ba bao một lần……
Hôm đó trưởng phòng La bộ phận thị trường cũng ăn mặc rất đẹp trai, không biết có phải vì tôi nhận bao lì xì của người ta hay không, mà cảm thấy anh ta nhìn cũng rất vừa mắt.
Anh ta mỉm cười, trên mặt không còn sự nghiêm nghị như khi đề ra kế hoạch tác chiến lúc trước, cả người đều mỉm cười, tôi bất giác cảm thấy người này giống như một con hồ ly biết cười.
Vào lúc đó tôi nghĩ, người này thật đáng sợ, nếu trên đời có con mồi nào đó anh ta nhìn trúng, anh ta nhất định sẽ không chừa thủ đoạn, bất chấp hậu quả mà chiếm lấy.
Người như vậy, giống như hồ ly, cũng giống như sói, chả trách anh Trác cho anh ta làm ở bộ phận thị trường.
"Khương Kha!" Tiếng gọi của trưởng phòng La kéo tôi trở về hiện thực.
Tôi đứng lại, đứng thẳng người: "Có tôi."
Tôi nghe thấy trưởng phòng La cười nhẹ: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người đi cướp bao lì xì mà tâm trí lơ đãng như cô, nếu không phải mọi người xung quanh đẩy cô lên trước, chắc chắn cô sẽ không chen lên được!"
"Lúc nãy…chỉ là ngoài ý muốn……" Tôi cảm thấy mình thật mất mặt, mọi ánh mắt xung quanh đều nhìn vào tôi, "Trưởng phòng La, năm mới vui vẻ!"
"Khởi công đại cát!" Anh ta trực tiếp rút ra một sấp bao lì xì nhỏ cho tôi, hào phóng hơn trưởng phòng của chúng tôi rất nhiều!
"Cảm ơn trưởng phòng La." Tôi vui vẻ mỉm cười, cảm giác mất mặt lúc nãy đã bay đến đảo Java.
"Trưởng phòng, như vậy là không công bằng! Chúng tôi tốt xấu gì cũng là lính của anh, anh chỉ cho một bao lì xì, nhưng lại cho Khương Kha cả một sấp!" Người của bộ phận thị trường phản đối.
"Tôi tự nguyện mà!" Trưởng phòng La liếc nhìn người đó rồi nói, "Cậu có bản lĩnh thì mang một gương mặt họa nước hại dân đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.