Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 261: Hăng quá hóa dở




Anh Trác ngồi sau bàn làm việc, khóe môi lộ ra ý cười: “Mời vào”.
Tôi bước vào.
“Mời ngồi.” Anh nhìn vào chiếc ghế đối diện bàn.
Tôi rảo bước đến trước ghế, rồi ngồi xuống.
“Sao bây giờ mới vào?” Mười ngón tay anh đan vào nhau, chống cằm, nói.
“Tôi hồi hộp.” Tôi cúi đầu, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn vào mu bán tay, nhỏ giọng trả lời.
“Em hồi hộp cái gì?”
“Em cũng không biết.”
“Ngẩng đầu lên nhìn tôi.” Giọng của anh rất mê hoặc.
Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, rõ ràng tuổi đã tứ tuần nhưng dường như ông trời đang vô cùng thiên vị anh. Đôi lông mày anh rất đẹp, hai mắt sáng long lanh, khóe mắt và cánh mũi đều rất mỏng, chạm khắc dấu ấn của thời gian, thật quyến rũ.
“Người đàn ông trước mắt với người đàn ông tối hôm qua em ngủ cùng không giống nhau ở điểm nào?” Anh hỏi.
Đây là vấn đề riêng tư cá nhân, đối với vấn đề nhạy cảm như này phản ứng đầu tiên của tôi không phải là đi tìm đáp án mà là quay đầu nhìn cửa.
“Đừng nhìn nữa, âm lượng thế này bên ngoài không nghe được đâu.” Anh Trác nói.
Tôi quay đầu lại nhìn anh trả lời: “Người đàn ông trước mắt này, là tổng giám đốc của chúng tôi, là người trực tiếp lãnh đạo tôi, tôi là thư ký của anh ta, tôi phải nhất nhất làm theo lời anh ta nói, không những liên quan đến công ty mà còn liên quan đến tổng giám đốc, còn người đàn ông ngủ cùng với tôi tối qua là người đàn ông của tôi, là anh Trác, tôi là em yêu của anh ấy, tôi có thể làm nũng, có thể ồn ào vô lý.”
Anh Trác gật đầu: “Tôi biết em đang vướng mắc chuyện gì, em sợ em sẽ giải quyết không tốt hai mối quan hệ này? Em sợ công tư không phân minh?”
Tôi cũng gật đầu đáp lại: “Không chỉ là như vậy, em còn sợ sẽ làm anh thất vọng.”
“ Cũng không đến nỗi thất vọng đâu, từ lần đầu tiên gặp em đến bây giờ, bộ dạng nào của em mà tôi chưa nhìn rồi chứ? Cho dù em ở trước mặt tôi biểu hiện như thế nào tôi cũng không thấy lạ lẫm, cũng sẽ không thất vọng đâu.”
Anh Trác nhìn tôi rồi nói tiếp: “ Khương Kha, em nhớ kỹ, bất luận em là cấp dưới hay là người phụ nữ của tôi thì em vẫn là em.”
Anh ngừng một lúc: “Trước em, thư ký Đinh thật sự rất xuất sắc, nhưng xuất sắc không đồng nghĩa với phù hợp, anh tin em phù hợp hơn cô ta, bởi vì em hiểu tôi hơn, cũng đứng dưới góc độ của tôi để nhìn nhận sự việc hơn cô ta.”
Anh lại ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Khương Kha, anh mong rằng sự tin tưởng này của anh sẽ không trở thành gánh nặng cho em. Em cần phải biết rằng, con chim rồi cũng sẽ có một ngày mọc lông mọc cánh, khi vây cánh của chúng dày hơn chúng sẽ bay rất tốt trong địa phận của mình, nhưng điều kiện tiền đề chính là chúng phải mọc ra lông vũ phù hợp với đôi cánh của mình nhất.”
Anh đứng lên, ngả người về phía trước, một tay chống lên bàn, một tay xoa mặt tôi.
“Tháng này tôi thấy em dốc sức đi học hỏi, tôi rất lo, cũng rất đau lòng... Như à, hăng quá hóa dở, đạo lý này em nên hiểu”. Anh nói.
Tôi lại một lần nữa gật đầu, hóa ra, một tháng nay tôi sốt ruột, lo âu anh đều biết cả.
“Sau này tôi sẽ cố gắng kèm em, có chỗ nào không hiểu thì hỏi, đừng giữ trong lòng.” Anh bỏ tay ra, rồi ngồi lại ngồi xuống ghế.
“Vâng, em biết rồi.” Tôi nói, “Em sẽ cố gắng thích ứng.”
“Em đi gặp thư ký Tống để bàn giao lại công việc, những việc mà thư ký Đinh để lại đều đã xử lý tỉ mỉ rồi, anh cũng đã xem qua, không có vấn đề gì cả.” Anh nói.
“Vâng ạ.” Tôi đứng lên, quay người đi ra ngoài, anh lại một lần nữa mở miệng nói: “À đúng rồi, công việc ở phòng kế hoạch em đã bàn giao chưa?”
“Chưa, trưởng phòng nói tạm thời vẫn giao việc cho em.” Tôi đáp lại.
Anh gật đầu: “Vậy em vất vả một chút, một tuần sau tôi sẽ nói với cậu ta tìm người thay em.”
Tôi sững sờ, nghe ý này của anh thì chắc anh định cho tôi qua thời gian thử việc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.