Hôn mê bao lâu tôi cũng không biết.
Lúc tỉnh lại, tôi biết rất rõ tôi đã bị bắt cóc, hai tay hai chân của tôi đều bị buộc dây thừng, trên mắt tôi bị quấn miếng vải.
Phòng rất sáng, xuyên qua miếng vải, tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì trong phòng nhưng có thể nhìn thấy ánh sáng màu trắng.
Phía dưới cơ thể rất mềm, dựa vào mức độ rộng rãi và cảm nhận chất liệu vải của vật phía dưới, chắc chắn đó là giường.
Trên người tôi không đắp chăn, nhưng tôi không cảm thấy lạnh. Căn phòng này… đầy đủ lò sưởi, không khí rất khô ráo.
Tôi dùng sức kéo dây thừng xuống, dây thừng được buộc rất chặt.
Là ai đã trói tôi?
Anh Trác vẫn ổn chứ? Trác Hàng thế nào rồi?
Cú tông với tốc độ đó, tôi rất sợ Trác Hàng sẽ xảy ra chuyện.
Nếu cậu ấy thật sự có gì bất trắc, cả đời anh Trác cũng không cách nào yên lòng, cả đời cũng không cách nào tha thứ cho chính mình.
Đứa trẻ yếu đuối này, không phải chỉ là một người phụ nữ hay sao? Có đáng không? Dùng tính mạng của mình để nguyền rủa bố mình…
Tôi thật hận…
Nếu tôi không bị bắt cóc, nếu tôi còn có thể yên lành đứng trước mặt cậu ấy, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc mắng cậu ấy một trận…
Còn nữa, chuyện tôi bị bắt cóc, anh Trác có biết không?
Con trai bị tai nạn ô tô, người phụ nữ của mình bị bắt cóc, chắc chắn anh Trác rất điên loạn…
Còn nữa, còn nữa, tôi ở căn phòng này, tỉnh dậy lâu như vậy, sao không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào?
Căn phòng này, ngoại trừ tôi, căn bản không có những người khác.
Tôi nhớ lại lúc bị bắt cóc, chiếc khăn có thuốc thử hóa học, cánh tay đỡ cánh tay tôi… người bắt cóc tôi, chắc chắn là đàn ông…
Giữa ban ngày ban mặt như vậy dám làm chuyện đó, chắc chắn tốc độ rất nhanh, chắc chắn là kẻ chuyên nghiệp, chắc chắn là đã làm thành thạo.
Bọn họ muốn điều gì?
Tiền? Hay là những thứ khác?
Một người phụ nữ chẳng có gì ngoại trừ anh Trác như tôi. Người duy nhất có thể uy hiếp được khi bắt cóc tôi, chính là anh Trác.
Bọn họ sẽ làm gì? Nếu như anh Trác không đồng ý đưa thứ bọn họ muốn, bọn họ sẽ làm thế nào?
Cắt đứt ngón tay hay tai của tôi gửi cho anh Trác? Hay là cưỡng hiếp tôi sau đó ghi hình gửi cho anh Trác?
Cảm giác lạnh lẽo từ trong lòng dâng lên, tôi cuối cùng bắt đầu sợ hãi… nhiệt độ tay chân nhanh chóng mất đi…
Tôi không dám kêu, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, rất sợ dụ tên cướp đến. Tôi bây giờ trì hoãn thêm được một giây, anh Trác sẽ có thể thêm được một giây nghĩ cách cứu tôi…
Đứa trẻ yếu đuối Trác Hàng đó… Tôi nghĩ đến cậu ấy liền thở dài… Nếu không phải cậu ấy gây ra chuyện, tôi đến nỗi bị người ta bắt cóc sao?
Chờ cậu ấy tỉnh lại, khi cậu ấy nhìn thấy bộ dạng sứt đầu mẻ trán của bố cậu ấy, cậu ấy sẽ hối hận chứ?
Suy nghĩ ngổn ngang…
Có lúc tôi nghĩ, nếu tôi phát ra tiếng động dụ bọn cướp đến, có lẽ có thể có được một vài tin tức nào đó; có lúc tôi lại nghĩ, nếu tôi hét lớn cứu mạng, sẽ có hàng xóm nghe thấy hay không, sau đó báo cảnh sát; có lúc tôi cũng sẽ nghĩ, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu hay không? Cho dù tôi có được tin tức của bọn cướp, tôi cũng không đem ra ngoài được, có tác dụng gì…
Đúng rồi, chiếc nhẫn anh Trác cầu hôn tôi đâu?
Lúc đó, anh ấy đã đứng dậy rồi, anh ấy nghiêng đầu hôn tôi, một tay cầm tay tôi, chỉ là, chiếc nhẫn đó vẫn chưa đeo lên tay tôi, Trác Hàng đã xông vào rồi…
Là ai thông báo cho Trác Hàng trở về?
Có phải cậu ấy sớm đã biết anh Trác muốn cầu hôn tôi?
Thư ký Đinh? Hay những người khác ở công ty.
…
“Rắc rắc”.
Tiếng khóa cửa mở.
Tôi không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, nhưng rõ ràng cảm nhận được ánh nhìn dừng trên người tôi.
“Quả nhiên tỉnh rồi…” Giọng nói của một người phụ nữ.
Giọng nói đó nghe có vẻ già một chút, đoán chừng khoảng hơn 50 tuổi.
“Cô đói không? Muốn đi vệ sinh không?” Người đó hỏi.
Tôi vội vàng gật đầu, tuy rằng không bị bịt miệng, nhưng bởi vì quá sợ hãi, tôi lại quên nói chuyện.