Khi thím Trương đi ra ngoài gọi điện, tôi từ trên giường nhảy xuống, nhảy tới bên cạnh cửa cổ.
Lọt vào tầm mắt tôi đầu tiên là một vườn hoa, phía xa là những căn biệt thự tạo hình độc đáo, thiết kế theo phong cách nước Anh, mỗi khu biệt thự đều có vườn hoa trước sau.
Cảm ơn tôi đã ở trong công ty bất động sản một thời gian dài, tôi hiểu rõ như lòng bàn tay tất cả những khu bất động sản của thành phố này.
Nếu như đúng là tôi vẫn đang ở thành phố A thì tôi đã biết mình đang ở khu vực nào.
Tôi lại dùng mắt ước chừng khoảng cách tôi đang đứng với vườn hoa, tôi đoán được mình đang ở tầng ba.
Ở độ cao như vậy nếu thực sự nhảy từ trên này xuống thì chưa chắc đã chết, nhưng khả năng tàn phế là rất cao.
Trong phòng không có bất kì phương tiện nào để có thể liên lạc với bên ngoài, tôi vắt óc nghĩ xem tự cứu mình thế nào.
Có một câu nói thế này: “Thông minh quá đôi khi sẽ bị làm cho rối trí.”
Cách để tự sát thì đúng là có cả trăm ngàn cách, ví dụ như úp mặt xuống nước, ví dụ như giật điện, hoặc là nhảy lầu, thế nhưng, với một người bị hạn chế hết mức hành động thì trong đầu có bao nhiêu ý tưởng để tự sát cũng không có tác dụng gì.
Thím Trương sau khi thông báo cho Trác Hàng thì đem lại câu trả lời là: “Cậu chủ nói, đương nhiên là cậu không nỡ để cô chết, cậu mời cô dùng cơm trước, còn những chuyện khác, đợi lát nữa cậu tới sẽ bàn bạc với cô.”
Tôi biết Trác Hàng không muốn tôi chết, một khi tôi chết thì anh ta thua hoàn toàn.
Tôi dường như ăn cơm với tâm trạng khá vui vẻ.
Thím Trương tốt hơn vạn lần so với người đàn bà lần trước, biết tôi mấy ngày không ăn gì nên đã chuẩn bị cho tôi cháo và rau xanh.
Tôi nghĩ đi nghĩ lại lát nữa sẽ đàm phán với Trác Hàng thế nào, đợi sau khi anh ta thả tôi ra tôi sẽ đi gặp anh Trác với bộ dạng thế nào đây....
Cuối cùng Trác Hàng cũng tới, câu đầu tiên anh ta hỏi tôi là: “Cô thực sự thà chết cũng không ở bên tôi?”
“Tôi không yêu anh.” Tôi nói.
“Tôi biết cô không yêu tôi, người cô yêu là bố tôi.” Anh ta nói: “Chuyện này vài ngày trước cô đã nói với tôi rồi.”
Tôi gật đầu.
Anh ta đứng lên, rót một cốc nước, rồi tiến lại gần, đặt cốc nước xuống bàn và đỡ tôi ngồi dậy rồi đưa cốc nước cho tôi uống.
“Ngày mai hãy đi, được không?” Khi uống nước tôi đã nghe thấy anh ta nói như vậy.
Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, tôi liếc mắt lên nhìn anh ta, vậy là anh ta định thả tôi ra rồi sao?
Trong ánh mắt anh ta là nỗi buồn vô tận.
Tôi mất kiếm soát mà gật đầu một cái, cũng chỉ có một đêm thôi, tôi nghĩ.
“Rất ít khi thấy cô ngoan thế này.” Anh ta đưa tay ra, xoa xoa đầu tôi: “Sớm ngoan ngoãn thế này phải tốt không, ở đây lâu thế rồi mà ngày nào cũng như con nhím xù lông.”
Anh ta nói rồi đặt cốc xuống rồi giúp tôi tháo sợi dây thừng buộc chân tôi ra.
Trong lòng tôi lại một lần nữa thấy mừng rỡ, anh ta thực sự sẽ tha cho tôi chứ!
Tiếp sau đó anh ta giúp tôi cởi dây trói phía sau lưng.
Tôi xoay xoay hai cổ tay: “Có thể tìm cho tôi bộ quần áo không?”
“Để tôi sai người sáng mai mang tới, còn nếu thực sự cần mặc thì hãy mặc đồ của tôi đi.” Anh ta nói rồi anh ta cởi chiếc áo vest trên người ra đưa cho tôi.
Dù sao thì cũng còn hơn là không có, tôi chẳng do dự mà nhận lấy chiếc áo của anh ta và mặc lên người mình.
Tôi thấy anh ta khẽ cười, nụ cười có chút kì lạ.
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó nữa thì chỉ là anh ta nói, nói về những gì anh ta đã trải qua từ nhỏ tới giờ.
Sau khi tới nước Anh, làm thế nào để thích ứng với thành phố đó, quen với người bạn đầu tiên thế nào, làm thế nào để hòa nhập, cũng từng thử yêu....thế nhưng cuối cùng anh ta không làm được.....
Trong câu chuyện của anh ta tôi nghe thấy một người đàn ông si tình hơn bao giờ hết.
Chỉ đáng tiếc, sự “si tình” của anh ta đã mang tới một sự đau buồn.
Sau đó nữa thì trời đã tối, anh ta nói: “Đi tắm đi, ngày mai cô đi rồi, chắc cô cũng muốn rời khỏi đây sạch sẽ một chút chứ!”
Anh ta nói cũng đúng, tôi bèn đi tắm.
Tiếp sau đó không biết mê mệt thế nào mà tôi ngủ thiếp đi.