Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 6: Làm bẩn xe anh rồi




Ngoại trừ đau đớn đến run rẩy trong nháy mắt ấy, quá trình sau đó, tôi dường như vô cảm.
Tôi không biết vì sao mọi người lại hứng thú với chuyện này, nhưng tôi không dám hỏi.
Không những không dám hỏi, tôi còn phải làm bộ như rất thích.
Tôi đã xem bộ phim kia, chăm chỉ học nó, cũng nghe các chị em nói kinh nghiệm của họ, biết rằng đàn ông không thích phụ nữ giống như bị câm, giống như cá chết.
Tôi học theo các nữ chính trong bộ phim kia, đầu tiên là kéo dài từ “Ưm” một tiếng, làm bộ dáng vẻ hưởng thụ, tiếp theo đó, chính là phối hợp theo tiết tấu của người kia mà rên.
Cũng không biết do biểu cảm trên mặt tôi chưa tới, hay do những nơi khác làm lộ tẩy, nói chung bị anh nhìn ra.
“Không biết rên thì đừng rên nữa, giả lắm.” Anh nói.
Tôi quả nhiên không rên nữa.
Tay của tôi ôm lấy lưng cùng hông của anh.
Vóc người của anh quả thật rất đẹp, da thịt của anh rất có tính đàn hồi, bắp thịt căng cứng, tuyệt nhiên khác xa ông già tôi tiếp lần trước.
Tôi sờ soạng anh mấy lần, anh càng thêm hứng thú.
Sau đó, tôi có hưởng thụ hay không chính tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ khi trời tờ mờ sáng, có người gõ vào xe của chúng tôi…
Sau đó, anh đưa cho tôi hơn một trăm sáu mươi triệu, anh lấy một túi xách từ sau cốp xe đưa cho tôi, nói: “Đợi ngân hàng mở cửa, nhanh chóng gửi tiền vào, để ở nhà không an toàn.”
“Vâng, cảm ơn ông chủ.” Tôi ngọt ngào nói.
Tôi nhìn lại vết máu trên xe: “Xin lỗi, làm bẩn xe của anh rồi.”
Anh ta cười cười lắc đầu, cằm khẽ đưa về phía cửa ghế phụ, ý bảo tôi xuống xe.
“Lần sau anh còn tìm em nữa không?” Tôi hỏi.
Anh ngây ra một lúc, sờ lên môi mình, dáng vẻ vẫn chưa tận hứng, vừa gật đầu vừa nói: “Kỹ thuật quá kém, hôn mà giống như chó gặm xương vậy.”
“Em sẽ cố gắng học.” Tôi vội nói.
Rất nhiều năm sau này, khi tôi nhớ lại khi đó, tôi nghĩ bộ dáng khi đó của mình nhất định giống như một học trò vô cùng nghe lời vậy.
Anh cười gật đầu, tôi thỏa mãn rời đi.
Sau khi xuống xe, tôi phát hiện chân tôi bủn rủn, quả thực giống như trong tiểu thuyết viết.
May mà trời vẫn còn sớm, người đi đường cũng rất ít, tôi vịn tường, đi qua một con đường, lúc này mới đến phòng trọ tôi ở trên đường.
Hơn một trăm sáu mươi triệu kia, tôi đã mang đi gửi ngay ngày hôm đó.
May mà tôi nghe theo lời của anh cùng chị Mai, không để tiền trong phòng, sau đó chỗ tôi ở liên tiếp xảy ra các vụ án lớn.
Tất cả đều là đột nhập cướp của giết người, người chết đều là các chị em làm nghề như chúng tôi.
Chuyện này sau này sẽ viết, năm đó những người thích xem tin tức có lẽ đều có ấn tượng.
Sau ngày hôm đó, tôi nghỉ ngơi mấy ngày, đúng là trong tay dư dả, trong lòng ung dung.
Tôi quay về trường đi học.
Năm đó, tôi học năm ba đại học.
Rất nhiều người biết tôi ở bên ngoài, nhưng bọn họ đều không biết tôi làm gì, cũng không biết gia đình tôi thế nào. Tôi rất ít khi giao du với bọn họ, trong mắt tôi, tôi và bọn họ là người của hai thế giới.
Bọn họ hoặc là sinh ra trong gia đình khá giả, hoặc là tình hình gia đình không tốt, nhưng cũng xem như có người quan tâm bọn họ, cố gắng kiếm tiền cho bọn họ nộp học phí, còn cho bọn họ phí sinh hoạt.
Tôi không giống vậy, chẳng có ai quan tâm tôi cả.
Khi tôi còn nhỏ đã không có ai để ý đến tôi rồi, cũng có thể nói không có ai cần tôi nữa.
Khi tôi học tiểu học, cha mẹ tôi liền ly hôn.
Ba tôi thích uống rượu, uống say sẽ đánh người, tỉnh rượu sẽ lại khóc lóc quỳ xin tha thứ.
Ông ấy đánh mẹ tôi, cũng đánh tôi, mẹ tôi vì bảo vệ tôi, bình thường mặt mũi đều bị đánh đến bầm dập.
Mẹ tôi thương yêu tôi.
Tôi tin là vì mẹ thương yêu tôi, nếu không, bà ấy sao có thể dùng thân thể của mình che chắn những trận đánh của cha tôi được.
Cũng chính vì tôi tin rằng bà ấy thương tôi, cho nên đến bây giờ tôi vẫn không hiểu, vào năm tôi học lớp sáu, khi bà ấy cùng cha tôi ly hôn, vì sao bà ấy không cần tôi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.