Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 9: Giữ lại cho anh ấy




Là cha tôi.
Cha tôi từ bàn ăn nhào tới, một chân đá lên chiếc ghế tôi đang ngồi, tôi nghiêng ngả theo ghế, ngã về phía sau.
Cha tôi bước đến, nắm tay muốn đánh lên mặt tôi.
Vào khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy thời gian giống như đảo ngược, người cha uống say sẽ đánh người khi trước quay lại rồi.
Chỉ tiếc, khi trước cha tôi đánh hai người, còn hiện giờ chỉ đánh một người.
Tay và chân như mưa rơi xuống, hai cánh tay tôi ôm lấy hai bên đầu, thân thể cuộn tròn lại giống như con tôm vậy.
Tay đánh chân đá.
Nơi chịu bạo lực đa phần là cánh tay, lưng và hai chân, nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn cảm thấy được mũi mình đang chảy máu, trong miệng cũng tanh mùi máu.
“Tiện nhân, tiện nhân…” Tôi nghe thấy ông ấy vẫn đang mắng chửi, đá một cái, chửi một câu.
Tôi muốn đứng dậy hét lên, tôi muốn nói, cho dù tôi có là tiện nhân, cũng là do ông sinh ra.
Khi đó tôi không hiểu quá rõ về cái từ tiện nhân này.
Tôi còn muốn hét lên, hôm nay tốt nhất ông đánh chết tôi đi, nếu hôm nay tôi không chết, sau này cũng sẽ không nhận người cha này nữa!
Chỉ tiếc, khi đó tôi ngoại trừ cuộn tròn lại, yên lặng chịu đựng sự đánh đập, không hề có cách nào khác.
Tôi cảm thấy mình sắp chết rồi, đặc biệt là mỗi một chân đá bên hông đều đau đến hôn mê.
Tối hôm đó, ông ấy đánh tôi bao lâu, tôi không còn nhớ nữa, chỉ nhớ mấy người hàng xóm cạnh nhà tôi liên hợp lại, đá cửa cứu tôi ra khỏi đó.
“Khương Tuyên Lâm, ông nhìn cho rõ, đây là con gái ông! Ông muốn đánh chết nó sao?”
Có một người đàn ông gầm lên với cha tôi, nghe giọng nói hình như là chú Đặng.
Tôi được người ta ôm lấy, tôi nghe thấy bên cạnh có người khóc.
Có lẽ nhìn tôi quá thảm hại rồi, trên mặt đều là máu, trên tóc khắp nơi cũng dính máu, mu bàn tay cũng tím bầm.
Đêm đó, tôi ngủ ở nhà thím Trương bên cạnh.
Có lẽ là vì tôi thường xuyên bị đánh, nhiều người cứu tôi như vậy, nhưng lại không có ai muốn đưa tôi đến bệnh viện cả.
Rất nhiều năm sau, lần đầu tiên tôi kiểm tra sức khỏe toàn thân, bác sĩ trong phòng siêu âm hỏi tôi: Gan bên phải có phải từng bị thương hay không?
Tôi mờ mịt.
Cô ấy nói: Chắc là từng bị thương, cô không nhớ sao, trên đó có điểm vôi hóa rất lớn.
Lúc này tôi mới nhớ đến, nhất định là lần đó, chính là bên phải, đau mất nhiều ngày.
Sau đó tôi lại nghĩ, may mà lúc đó là mùa đông, mặc nhiều, nếu không nói không chừng lần đó tôi đã bị đánh chết rồi...
Một cô gái được sinh ra như vậy, sao có thể giống với những cô gái khác được?
Mỗi lần tôi nhìn thấy bọn họ cười vô cùng xán lạn, đều không nhịn được sự đố kỵ.
Tôi biết giáo viên nói tôi quái gở, tôi biết bạn học có người nói tôi là quái thai, có người nói tôi thanh cao...
Thanh cao.
Đây đúng là một từ tốt! Nếu tôi không phải là gái bao.
Sau lần đầu tiên cùng ông chủ Trác, tôi ở lại trường một tuần, một tuần sau, tôi mới đến hộp đêm.
Vẫn ở gian phòng nhỏ của chị Mai.
Đa số mọi người đều đang hút thuốc, trong phòng khói thuốc lượn lờ.
“Tiểu Như, lâu rồi em không tới? Chúng ta còn tưởng rằng em được người ta bao nuôi rồi!”
“Nào có? Sáng nay còn phải thi, em ở trường ôn tập!” Tôi nói.
“Thi thế nào rồi?”
“Ai biết được, em chép bạn bên cạnh, nếu cậu ấy đúng, em cũng sẽ đúng, nếu cậu ấy sai, vậy em cũng coi như xong rồi.”
“Không phải em ôn tập một tuần sao?”
“Văn học hán ngữ cổ đại, sáu quyển sách dày như vậy, một học kỳ học hai quyển, tổng cộng có ba mươi bài văn cổ phải thuộc.”
“Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày sao?”
““Ly Tao”, “Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ”... Trời ạ, cho em một điếu...”
“Em hút thuốc gì chứ, một người hút thuốc lá giả, hút thuốc chính là lãng phí!”
“Mọi người không phải đều đang hút sao? Nếu em không hút, rất không ăn khớp!”
“Đúng rồi, mấy ngày trước ông chủ Trác tìm em đó.” Chị Mai chợt nói: “Còn nói hôm nay nếu em tới thì giữ lại cho anh ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.