Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 59: Người xem phim điện ảnh




Yêu đương với Quý Tiết đem lại cho Chu Mịch ảo giác như quay trở lại trường học, anh ấy thật sự giống như một Lộ Minh bản thăng cấp, tình yêu lộ liễu táo bạo, mãnh liệt như ánh mặt trời.
Chu Mịch căn bản sẽ xuất hiện trên vòng bạn bè của anh ấy dưới hình thức ảnh chụp hay lời văn hai đến ba lần mỗi tuần.
Anh ấy rất thích ghi lại và chia sẻ mỗi một mặt hoặc là đáng yêu hoặc là làm xấu của bạn gái, có lúc thậm chí còn quay lại và cắt thành vlog dưới góc nhìn bạn trai.
Mỗi ngày đi làm tan làm anh ấy đều sẽ đưa đón đúng giờ, mỗi cuối tuần cũng sẽ sắp xếp những hoạt động phong phú thú vị, vườn bách thú, vườn thực vật, viện bảo tàng, triển lãm nghệ thuật, boardgame, trò chơi giết người bí ẩn, trốn thoát khỏi mật thất, các loại party… Anh ấy còn làm giúp Chu Mịch một chiếc thẻ Disney, thường thường đưa cô đến xem pháo hoa.
Chu Mịch vì thế cũng biết thêm những người bạn mới, phá vỡ vòng tròn cố định ban đầu của mình, có những người trong ngành có thể mở rộng quan hệ, có “Bạn không đứng đắn” hay “Bạn cùng yêu nhiếp ảnh” mà trước đây Quý Tiết kết giao vì sở thích.
Bọn họ phần lớn đều trẻ tuổi mà có triển vọng, gọn gàng phong độ, thái độ với cô cũng rất hữu nghị.
Mới đầu Chu Mịch sẽ bứt rứt không yên, có vài phần tự ti, nhưng dần dần cô cũng có thể mặt không đỏ chân không run đứng sau Quý Tiết mỉm cười hàn huyên vài câu.
Quà tặng của Quý Tiết cũng liên tục không dừng, quần áo, trang sức, mỹ phẩm, túi da đắt đỏ, Chu Mịch đã từng cảm thấy kháng cự, uyển chuyển nói khéo hai lần rằng mình không cần những thứ này, nhưng nụ cười chân thành và ý tốt ấm áp của bạn trai luôn khiến cô cảm thấy mình có ý niệm thế này là tội ác.
Anh ấy chỉ là dành cho cô những thứ tốt nhất mà thôi.
Chu Mịch nói như vậy với bản thân.
Hành vi ngược cẩu lặp đi lặp lại được Diệp Nhạn điên cuồng phỉ nhổ trong một bữa liên hoan nhỏ hai tháng sau đó: “Nếu không phải là bên A tôi đã xóa Season rồi, bình sinh tôi sợ nhất là nhìn thấy hai loại người trên vòng bạn bè, một kiểu cuồng show con, một kiểu cuồng show ân ái, nhưng có thể làm thế nào đây. Mimi, may mà em đủ xinh đẹp, có thể giảm bớt cảm giác không thoải mái đó.”
Nói xong lại hối hận thay đổi thái độ trước đó, nũng nịu nói: “Mimi em tuyệt đối đừng nói với bạn trai em nhé. Có điều…”
Cô ấy nắm tay lại diễn trò: “Nói rồi anh ấy cũng không dám làm gì chị, suy cho cùng cục cưng của anh ấy cũng đang ở trong tay chị.”
Chu Mịch nhúng thịt bụng bò vào trong nồi lẩu, ngượng ngùng gãi trán: “Season anh ấy thật sự cũng có trái tim thiếu nam lắm.”
Diệp Nhạn thở dài: “Nhìn ra được.”
Đào Tử Y hút một ngụm nước chanh, vẻ mặt ngưỡng mộ: “Nhưng chị cảm thấy yêu đương với kiểu đàn ông như vậy tốt lắm mà, rất biết sắp xếp, ngoại trừ công việc một lòng một dạ chỉ có em, vô cùng có cảm giác an toàn, hơn nữa anh ấy cũng đẹp trai như vậy.”
Cô ấy lại nhìn Chu Mịch: “Sau khi Mimi cùng Season ở bên nhau rõ ràng xinh đẹp hơn rồi, ăn mặc tốt hơn nhiều, vậy nên mới nói tình yêu có thể làm người ta tiến bộ.”
Diệp Nhạn không thể gật bừa: “Xin lỗi, nhìn như Ngô Ngạn Tổ tôi cũng cảm thấy không thở được.”
Chu Mịch cười cười, nhìn Diệp Nhạn: “Bạn trai cũ của chị là người thế nào?”
“Thật sự phải nhắc đến việc đau lòng thế này sao?” Diệp Nhạn giả vờ lau nước mắt, lại than thở cười: “Thật ra anh ta cũng không thế nào cả, chắc chắn không thể so được với bạn trai của Mimi, thu nhập không cao bằng tôi, nhưng anh ta rất biết thu xếp nhà cửa, vậy nên có thể yêu lâu như vậy có thể là do tôi thật sự rất thích anh ta. Hơn nữa anh ta tập thể hình mà, còn có đường nhân ngư, tôi rất thích khi anh ta ôm tôi.”
Bàn tay nhúng thịt của Chu Mịch đột nhiên khựng lại, tâm tư bay lơ lửng như khói trong nồi.
Đào Tử Ý bất thình lình “Ý” một tiếng, xoa xoa hai tay đã nổi đầy da gà: “Đây là những lời nữ cường Yan của chúng ta có thể nói ra sao?”
Diệp Nhạn hùng hồn: “Làm sao, nữ cường trong công việc, ở nhà thì là cô gái nhỏ.”
Hai người oán hận lẫn nhau vài câu nữa.
Giữa lúc đó Diệp Nhạn nhận được một voice chat, đột nhiên nói về công việc: “Bên sáng tạo ý tưởng có một copywriter* muốn chuyển bộ phận… Nói muốn vào tổ của tôi, trong tay tôi còn hai thực tập sinh nữa, có dẫn dắt được hết không?”
(*Copywriter chịu trách nhiệm sản xuất nội dung sáng tạo (Chữ, ảnh, âm thanh, video, văn bản…) phục vụ xây dựng thương hiệu, truyền thông, quảng cáo sản phẩm… cho các chiến dịch marketing của doanh nghiệp.)
Đào Tử Y cùng Chu Mịch đồng thời ngước mắt lên: “Ai vậy.”
Diệp Nhạn nhón một miếng dưa ngọt: “Cuối năm ngoái vào làm, Khang Tống.”
Đào Tử Y hỏi: “Sau cậu ta đột nhiên muốn chuyển?”
Diệp Nhạn nói: “Vốn dĩ cậu ta không thích hợp làm việc này, viết ra toàn những thứ gì ấy, Sầm Quan úp úp mở mở với cậu ta nhiều lần rồi, có lẽ cuối cùng cậu ta cũng tỉnh ngộ ra rồi, vậy nên muốn chuyển sang làm AE.”
“Bên HR còn muốn nhét vào chỗ tôi, tôi thật sự không dẫn nổi.” Diệp Nhạn ấn mạnh vào mi tâm.
Cô ấy đột nhiên nghĩ đến gì đó, cầu khẩn Đào Tử Y ở đối diện: “Zoe, thuộc về cô đấy, có được không?”
Đào Tử Y điên cuồng lắc đầu: “Mẹ, gần đây tôi bận đến chết có được không? Đừng, xin đấy.”
Diệp Nhạn lại quay đầu nhìn Chu Mịch: “Mimi bây giờ em cũng quen tay lắm rồi đấy, hay là em giúp chị dẫn dắt đi.”
Chu Mịch kinh ngạc chỉ vào mình: “Em có thể không?”
Diệp Nhạn nói: “Đương nhiên có thể. Kỳ thực tập chị dạy em thế nào, em dạy anh ta như vậy, để anh ta rèn tốt căn bản trước rồi lại nói.”
Chu Mịch nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý.

Nửa tháng tiếp theo, Chu Mịch cảm nhận được sâu sắc nỗi khổ của việc tay dắt tay một đứa bé hư.
Khang Tống không phải là một nhân vật dễ đối phó.
Anh ta không phải là nhân viên thực tập rồi chuyển chính thức từng bước một, mà là nhân vật có quan hệ trực tiếp được nhét vào Austar, ô dù còn tương đối mạnh.
Công việc và nhiệm vụ mà Chu Mịch bố trí căn bản anh ta đều làm qua loa cho xong việc, ngay cả số liệu cũng chẳng ra cái gì cả.
Nhưng anh ta lại không phải là người có tính cách dữ dằn và ngỗ ngược, ngược lại lại hay cười đùa cợt nhả, láu cá đến nỗi làm người ta không biết xuống tay từ đâu, còn đặt cho Chu Mịch một “nickname” rất độc đáo – Mi đẹp.
Chu Mịch không còn gì để nói.
Mỗi tối trước khi ngủ, cô đều gửi một đoạn voice chat dài trên Wechat cho Quý Tiết để phỉ nhổ: [Em cảm thấy mình như một giáo viên kèm học sinh kém anh có biết không?]
Quý Tiết cười ôn hòa: [Ngưỡng mộ anh ta quá, có một giáo viên đáng yêu như vậy.]
Chu Mịch bất lực: [Còn kèm nữa thì cô giáo sẽ hết sạch đáng yêu, sẽ trở thành một người khó ưa đấy.]
Quý Tiết lập tức gửi đến gói biểu cảm bạn gái làm mặt quỷ tự chế: [Khuôn mặt thế này mà khó ưa sao? Không phải vẫn đáng yêu sao?]
Chu Mịch phối hợp: [Cảm ơn sự an ủi của anh, nhưng nhất định nghiêm trọng hơn khuôn mặt khó ưa này nhiều.]
Quý Tiết nói: [Vậy thì là đáng yêu x10.]
Chu Mịch không nói với anh ấy về chuyện công việc nữa.
Quý Tiết cũng chuyển chủ đề, hỏi cô Lễ Tạ ơn có bận gì không, buổi tối có một bữa tiệc, hỏi cô có muốn đi không.
Chu Mịch liếc nhìn lịch trình trên điện thoại: [Em không biết tối hôm đó có việc không nữa.]
Quý Tiết nói: [Không sao cả, xem thời gian của em thế nào. Chủ yếu là mấy người bạn ngoại quốc trước đây của anh trở về, bọn họ vô cùng muốn gặp em.]
Chu Mịch không thể từ chối lời mời nồng nhiệt: [Được, vậy em cố gắng dành ra thời gian.]
Hai người gửi cho nhau biểu cảm hôn hôn, nói lời chúc ngủ ngon và tạm biệt.
Chu Mịch tắt đèn, tiện tay để điện thoại bên cạnh gối, khi thu tay lại, vòng tay của cô không cẩn thận móc vào tóc.
Chu Mịch đau đến nỗi khẽ hí lên một tiếng, vội vàng để ngang cổ tay trước mặt, cẩn thận gỡ sợi tóc móc ở trên đó xuống.
Đây là một chiếc vòng tay không lâu trước Quý Tiết tặng cho cô, nằm trong bộ sưu tập Lucky spring của VCA, bên trên có khảm bông hoa màu trắng và bọ rùa màu đỏ đen, kiểu dáng vô cùng đáng yêu.
Chu Mịch kéo cao cổ tay áo ngủ lên, cẩn thận lau chùi chỗ bị mắc tóc vào.
Làm xong một loạt động tác, cô đột nhiên ngây ra.
Là quý trọng sao?
Hay là từ trong tiềm thức chưa từng coi nó là đồ vật thuộc về bản thân mình?
Chu Mịch lẳng lặng nhìn chằm chằm con bọ rùa nhỏ xíu trên đó.
Qua một lúc, cô nghiêng người, lại cầm điện thoại lên, ngón tay trượt xuống dưới từng chút một. Một lúc lâu sau, cô mới nhìn thấy avatar màu đậm đó, tên tiếng anh đó, sau đó lại ấn vào.
Rất lâu rồi cô không nhìn thấy.
Cũng không biết có chuyện gì, chính là ma xui quỷ khiến, cũng không thể giải thích được. Hoàn toàn không hiểu hành động này của mình xuất phát từ nguyên nhân gì, hơn nữa mục đích cuối cùng là gì.
Giống như giao diện trò chuyện trước mặt cô lúc này, một mảng trắng xóa, giống như hoàn toàn bị bao phủ bởi một lớp tuyết mùa đông dày đặc, lạnh lẽo và sạch sẽ.
Buổi tối ngày đầu tiên xác nhận quan hệ người yêu với Quý Tiết, cô đã xóa hết lịch sử trò chuyện trước đó của cô và Trương Liễm.
Bởi vì lý do công việc, cô không hủy kết bạn với anh, nhưng thật ra cũng không có gì khác biệt.
Vòng bạn bè của Trương Liễm chỉ có thêm hai trạng thái mới, đều liên quan đến công việc, không có tình người giống hệt trước đây.
Ở công ty cô cũng nhìn thấy anh vài lần hoặc gần hoặc xa. Trạng thái của người đàn ông vẫn như bình thường, có khi lãnh đạm, có khi ôn hòa, có khi không nói lời nào, có khi trò chuyện vui vẻ, nhưng vẫn luôn thanh cao, đàng hoàng.
Chu Mịch thoát ra ngoài, kéo thẳng lên vị trí đầu tiên.
Tên ghi chú của Quý Tiết trong điện thoại cô là “Cục cưng bên B”, mà tên ghi chú của cô trong điện thoại Quý Tiết là “Cục cưng bên A”, hoàn toàn ngược lại so với thân phận trong công việc của bọn họ.
Bọn họ dùng avatar hoạt hình của cặp đôi, do Chu Mịch tự mình chọn lựa.
Bây giờ cô cũng không gọi tên tiếng Anh trong công việc trước mặt Quý Tiết nữa, đều gọi tên thật của anh ấy, “Quý Tiết”.

Ngày hôm sau, bởi vì bà dì đến thăm, tâm tình của Chu Mịch không được ổn định.
Trước khi tan làm, bản báo cáo tuần qua loa đại khái của Khang Tống sắp đốt cháy từng cọng tóc trên đầu cô rồi.
Sau khi không tìm được người ở chỗ làm việc, Chu Mịch chạy đến bên cửa sổ sát đất gọi điện cho anh ta.
Đàm phán một lúc, đối phương mặt dày đến nỗi làm cô nghẹn lời mấy lần liền.
Cuối cùng ngữ điệu của cô trở nên không vui, bắt đầu quở trách.
Mà Khang Tống hình như cũng cảm thấy miệng lưỡi trơn tru không có cách nào lừa dối cho qua được, thái độ dần trở thành thẹn quá hóa giận, cuối cùng anh ta nói một câu: “Cười chết mất, cô tưởng rằng năng lực của cô rất tốt sao? Một AE chuyên đi ngủ với khách hàng để giành lấy hạng mục còn tưởng rằng mình giỏi lắm sao.”
Chu Mịch sững sờ tại chỗ, mặt đỏ bừng bừng màu máu.
Cô hít thật sâu một hơi, kiềm chế hơi nóng hổi sắp tràn mi, trực tiếp cúp điện thoại.

Đêm hôm đó, Chu Mịch càng nghĩ càng không thể nhịn được, lấy hết dũng khí gửi tin nhắn cho Diệp Nhạn, nói cô không muốn dẫn dắt Khang Tống nữa, trong lúc tức giận còn không tiếc dùng từ miêu tả “bùn loãng không chát được lên tường”.
Diệp Nhạn lại nói cho cô một bí mật, nói cô ấy sắp từ chức rồi, chính là vào tháng sau, sau khi hạng mục sữa tắm cho em bé kết thúc thì đi.
Chu Mịch bất ngờ hỏi nguyên nhân.
Diệp Nhạn nói: [Mẹ chị bị ung thư gan giai đoạn cuối, trong nhà không quản hết được, bố chị sắp mệt chết rồi. Chị cũng đi kiểm tra rồi, chỉ số chức năng gan không được tốt lắm, bác sĩ đề nghị không được thức đêm, cộng thêm vốn đã bị u nang, dưới tình trạng như thế, tạm thời thật sự không có cách nào làm tiếp nữa.]
Chu Mịch ngạc nhiên, mãi một lúc sau vẫn không nói được gì, bởi vì leader của cô căn bản luôn có dáng vẻ vô tư đánh đâu thắng đó.
Diệp Nhạn vô cùng bình tĩnh: [Tiếp sau đây Trân Ni sẽ dẫn dắt mấy em. Chị nghĩ năm sau em có khả năng lớn sẽ được thăng lên SAE*, không bao lâu nữa cũng phải dẫn dắt thực tập sinh, Khang Tống vừa hay là một cơ hội, không bằng để em làm thử một chút. Trong công việc không thể lúc nào cũng gặp được người tốt, không thể thuận buồm xuôi gió như vậy, giống như trong cuộc sống, có kỳ ngộ chắc chắn cũng có trắc trở, em phải học cách tiếp nhận và giải quyết.]
(*Senior Account Executive.)
Những lời ác ý của Khang Tống vào ban ngày cũng không làm Chu Mịch thật sự rơi lệ, nhưng hai mắt cô lúc này lại mờ đi, bởi vì sự tiếc nuối với cấp trên, bởi vì khó có thể chấp nhận tin tức đột ngột này.
Diệp Nhạn nói: [Mong em có thể yên ổn ở lại Austar, chị cũng là thực tập mà vào, kết quả vào rồi thì không muốn đi nữa, ở liền tận ba năm, Austar là công ty có tình người nhất cả vũ trụ này.]
Cô ấy lại nói: [Chuyện của em thật ra sếp cũng nói riêng với chị rồi.]
Chu Mịch ngây ra.
Diệp Nhạn lập tức gửi đến một tấm hình chụp màn hình trò chuyện.
Chu Mịch mở hình lớn lên, vị chua xót mạnh mẽ nhanh chóng bóp mạnh đầu mũi cô.
Là một đoạn hội thoại Trương Liễm nhắn riêng cho Diệp Nhạn lúc sáu giờ hơn. Một khoảnh khắc nào đó khi cô đứng trong ánh chiều tà nơi cửa sổ sát đất tranh chấp không ngừng nghỉ với người ta, có lẽ anh đang ở một nơi cách cô không xa:
“Buổi chiều tôi nhìn thấy Minnie nói chuyện với Khang Tống, đại ý là yêu cầu Khang Tống kiểm tra và so sánh lại số liệu trên Excel và PowerPoint, đừng để cứ xuất hiện tình huống không ăn khớp, đối phương hình như không vui lòng lắm. Minnie nói không có vấn đề gì, không biết Khang Tống là lười hay không có thời gian, cô đi tìm hiểu một chút, những hạt giống tốt như Minnie, Vera phải bồi dưỡng dìu dắt nhiều hơn, đừng để họ thất vọng với công ty.”

Hôm tham gia buổi tiệc Lễ Tạ ơn, Chu Mịch điên cuồng uống đến say mèm, ở lại nhà của Quý Tiết một đêm, khi mặt trời lên cao Quý Tiết mới đưa cô về nhà.
Ánh nắng cuối thu ấm áp, bầu trời rất thấp, treo trên ngọn cây màu da cam. Đám mây như bộ lông con cừu bị xé ra, lững lờ chuyển động.
Cơn say làm đầu Chu Mịch vẫn còn choáng váng, cô hạ thấp cửa sổ xe xuống hóng gió.
Khi sắp đến cổng chính, một chiếc Porsche màu đen từ xa lái vào trong tầm mắt, con số trên biển xe quen thuộc đến nỗi giống như là ký ức của bắp thịt.
Con ngươi Chu Mịch hơi trừng lớn, không hề do dự kéo cao cửa sổ lên.
Quý Tiết quay đầu nhìn cô: “Sao vậy.”
Chu Mịch nói: “Có hơi lạnh.”
Quý Tiết cười nói: “Anh bật hệ thống sưởi nhé?”
Chu Mịch cười lắc đầu: “Không cần đâu.”
Nói xong lại không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe của Trương Liễm vượt qua từ bên phải.
Khoảnh khắc ấy trôi qua rất nhanh.
Nhưng lại giống pha quay chậm trong phim điện ảnh.
Cách cửa kính xe, đại não cô như cái máy quay phim, in rõ ràng mọi chi tiết của người đàn ông ngồi trên ghế lái.
Áo khoác đen, ánh mắt nhìn thẳng, góc nghiêng nghiêm nghị, giống như bức phác họa có đường nét bình tĩnh và súc tích trong khung tranh.
Lúc đến dưới nhà, Quý Tiết giống như trước đây, nghiêng người qua hôn tạm biệt với Chu Mịch. Có lẽ vì tối hôm qua rất vui vẻ, nụ hôn này không chỉ là lướt qua.
Chu Mịch nhắm hai mắt lại, chăm chú cảm nhận.
Hương nước hoa trên người Quý Tiết rất nhạt, cũng rất ấm áp, giống như phong cảnh và thời tiết bên ngoài, cũng giống như được bao bọc bởi miếng bánh toast mềm dẻo màu vàng nhạt.
Mỗi nụ hôn với Quý Tiết đều rất tốt đẹp, chỉ là, kiểu tốt đẹp này không phải đắm chìm, mà là thể nghiệm; là người trong phim điện ảnh, biến thành người xem phim điện ảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.