Truyện Cổ Tích Dung Tục

Chương 64: Năm mới bắt đầu mới




Nói một tràng, giống như mây khói trắng xám tản ra khỏi cơ thể, nhịp tim của Chu Mịch vào lúc này đã bình ổn hơn rất nhiều.
Trong đầu sáng tỏ thông suốt.
Cô nhìn chăm chú Quý Tiết, lồng ngực hơi phập phồng.
Người đàn ông cũng nhìn mình, giây phút này, cảm xúc trên mặt anh ấy có chút xa lạ, nhưng không kịch liệt.
Đầu mày chau lại một lúc lâu của anh ấy giãn ra, đi về phía cô: “Em bình tĩnh lại trước, trước hết có thể không từ chức, anh không ép em.”
Câu trả lời của anh ấy một lần nữa làm tư duy của Chu Mịch sôi trào. Đáy mắt cô vụt qua tia ảm đạm trong khoảnh khắc, âm điệu cũng mang theo sự thất vọng: “Em nói những thứ này anh có hiểu không? Em cảm thấy thật ra anh không hiểu.”
Quý Tiết đứng ở đó: “Những vấn đề em nói đều có thể giải quyết. Tháng trước anh đã nói rồi, đổi cho em một công ty 4A gần giống với Austar.”
Vẻ mặt anh ấy vẫn ôn hòa, giống như hồ nước đầu xuân không có gió: “Nếu như em vẫn muốn tiếp tục quen anh, anh vẫn hy vọng em có thể rời khỏi Austar, bởi vì chỉ cần em ở đó thêm một ngày, em đều có thể nhìn thấy bạn trai cũ của em, em vẫn sẽ không buông được anh ta.”
Chu Mịch ngây ra một giây, lập tức chau mày lại: “Rốt cuộc anh có nghe vào những gì em nói không, em không muốn rời khỏi Austar vì nó là lý tưởng của em, tâm nguyện ban đầu của em, thứ này với điều anh nói thật ra không có gì liên quan cả.”
Nói rồi, Chu Mịch cảm thấy phần từ gáy đến sống lưng mình bị dội một chậu nước đá, đang phát lạnh, cũng đang phát cứng.
Quý Tiết nhìn cô: “Đi đến công ty 4A khác cũng có thể thực hiện giá trị cá nhân, bởi vì nội dung và tính chất công việc đều giống nhau, rốt cuộc Austar là tâm nguyện ban đầu của em, hay Trương Liễm mới là tâm nguyện ban đầu của em? Mấy tháng rồi, em còn chưa làm rõ sao?”
Chu Mịch khẽ siết nắm tay: “Em chỉ muốn nói với anh, khi em nộp sơ yếu lí lịch cho Austar căn bản không hề biết anh ấy là ông chủ. Lúc mới đầu là sản phẩm của Austar đã đưa em đến, những công ty 4A khác sẽ không có văn hóa và phong cách như Austar.”
Cô hít sâu một hơi: “Anh cứ luôn giúp em đưa ra quyết định như vậy, vội vàng kết luận hành động và lời nói của em, nhưng anh đã từng hỏi qua cảm nhận của em chưa?”
Quý Tiết nói: “Vậy em đã từng nói với anh cảm nhận của em chưa?”
Anh ấy từ từ thở dài: “Nói thật lòng, anh có hơi không hiểu được em.”
Vành mắt Chu Mịch dần dần tràn ra mảng ướt nóng vô cùng khó phát hiện: “Bây giờ có lẽ anh đã hiểu rồi nhỉ, vốn dĩ em là người như vậy.”
Quý Tiết không lên tiếng, chỉ đứng ở đó.
Cuối cùng anh ấy quay lại sô pha nhặt tấm chăn dệt kim màu trắng sữa lên, đi đến trước mặt Chu Mịch, hoàn toàn bao bọc cô từ vị trí bờ vai trở xuống: “Lạnh không? Đừng để cảm lạnh, hôm nay nghỉ ngơi ở bên này đi.”
Chu Mịch cứng đờ: “Em vẫn nên về nhà thôi, anh suy nghĩ một chút về lời của em, được không?”
Quý Tiết xoa xoa vành tai đã lạnh đến đóng băng của cô, bàn tay dừng lại ở đó, giúp cô ủ ấm: “Được, anh sẽ suy nghĩ, em ở đây đi, anh về nhà ở một đêm. Cũng mong rằng em có thể suy nghĩ vì anh một chút, anh không thích tranh chấp với người khác, càng không muốn chúng ta trở nên không vui vẻ.”
Chu Mịch yên lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của anh ấy, không muốn nói chuyện nữa.
Đây quả thực là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau sau khi yêu đương, bình thường đều ôn hòa mà tĩnh lặng, giống như tiết trời tháng tư, không có giá lạnh, cũng không có nóng bức.
Bàn tay trái của Quý Tiết lại làm nóng một vành tai cũng lạnh như cục đá còn lại của cô: “Nói thật, anh có chút bị em dọa sợ.”
Chu Mịch áy náy: “Em xin lỗi.”
Quý Tiết thở ra rất khẽ, kéo cô đến trước mặt: “Chúng ta đều bình tĩnh lại đã, anh đưa Nako Ruru về Hoa Quận nghỉ một đêm, bên ngoài lạnh quá, em đừng ra ngoài nữa, cứ ở lại đây đi.”
Chu Mịch dính lên bờ vai anh ấy, ôm lấy eo anh: “…. Thôi, phiền phức lắm.”
Quý Tiết đồng ý.
Nhưng buổi tối hôm đó, hai người đều không nói thêm một câu nào nữa.
Mãi đến khi mệt mỏi mí trên đánh nhau với mí dưới, Chu Mịch cũng nằm một mình trong phòng ngủ, mà Quý Tiết từ đầu đến cuối đều ở lại phòng khách.
— 
Giống như một bước ngoặt, ngày hôm đó qua đi, Quý Tiết không đưa Chu Mịch đi tham gia hoạt động, du sơn ngoạn thủy, tìm những nơi thú vị hay xinh đẹp để lấy cảnh nữa.
Cuộc sống của Chu Mịch bắt đầu rời xa muôn màu muôn vẻ.
Giống như nét bút nguệch ngoạc trên tường hay hình xăm trên làn da bị người ta xử lý sạch sẽ, nhanh chóng hồi phục căn nguyên tinh thuần nhất.
Cô sẽ làm việc ở công ty đến rất muộn, cũng không long trọng trang điểm đậm, chỉ nhàn nhạt phủ lên một lớp.
Cô cũng biến mất khỏi vòng bạn bè của Quý Tiết, không là nội dung trọng điểm mà anh thể hiện nữa, Nako và Ruru đáng yêu vô lo vô nghĩ giành lại sân nhà.
Ham muốn chia sẻ với nhau của họ dần dần giảm bớt.
Bởi vì không còn điểm trùng nhau, bởi vì không ai chịu phối hợp và thỏa hiệp.
Chu Mịch hiểu rõ tất cả những gì quay quanh mình đều không nằm trong phạm vi yêu thích của Quý Tiết, giống như phương thức tiếp xúc mà Quý Tiết cho là có thể đem lại niềm vui thật ra đã sớm chán ngán vì không còn hứng thú.
Trân Ni rất ít khi hỏi thăm cuộc sống riêng tư của cấp dưới, chỉ hiếu kỳ: “Em không từ chức nữa à?”
Chu Mịch nhàn nhàn vâng một tiếng.
Trân Ni không hỏi nhiều hơn.
Tự làm hao tổn lẫn nhau một cách chậm chạp và khô khan làm mối quan hệ này trở nên rỗng tuếch, ngay cả cảm giác đói cũng không phải, từ đầu đến cuối là no ba phần, đang giảm thể trọng vừa phải.
Giao thừa năm nay, không ngoài dự liệu, Chu Mịch nhận được tin nhắn chia tay của Quý Tiết.
Một đoạn rất dài, chiếm hết cả màn hình, xưng hô mở đầu không còn là “em yêu” hay “Mịch Mịch” nữa:
[Chu Mịch, suy nghĩ gần được một tháng rồi, vẫn là quyết định nói rõ với em.
Trước đêm em nói rõ với anh hôm đó, anh vẫn luôn cảm thấy em ở cùng anh không được vui vẻ. Đương nhiên anh cũng phát hiện có những lúc em phân tâm, nhưng anh cho rằng em chỉ là không buông bỏ được bạn trai cũ của em. Anh cũng từng có một mối tình khắc sâu, vậy nên không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận và thấu hiểu.
Anh cũng nói thật với em, lúc bắt đầu anh nảy sinh hảo cảm với em không được đơn thuần như vậy, có một phần là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng có sự hứng thú và ham muốn chinh phục sau khi biết em sống chung với ông chủ của em. Anh rất hiếu kỳ người con gái như em rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, lại có thể thiết lập một mối quan hệ thân mật như vậy với cấp cao, vậy nên anh bắt đầu theo đuổi em.
Đồng thời khi chúng ta bắt đầu xác lập quan hệ cũng không rõ ràng rành mạch như vậy.
Vậy nên anh bức thiết muốn đưa em vào thế giới của mình, muốn giành tất cả những thứ tốt nhất cho em, muốn để sự vui vẻ che phủ hết trống rỗng và thương đau trước kia của em, muốn giúp em di chuyển tình cảm lên một người mới, giúp em thoát khỏi sự đau khổ của một lần thất tình, muốn để anh nhanh chóng trở thành 100% của em, anh tưởng rằng sẽ thành công, kết quả lại phản tác dụng, làm em rơi vào một loại đau khổ khác.
Khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để tìm được điểm cân bằng giữa hai chúng ta, nhưng anh phát hiện không có biện pháp, anh có cuộc sống của anh, có sở thích của anh, có sứ mệnh của anh, từ khi hiểu chuyện đến giờ đều trải qua như vậy. Khi chúng ta đều sống cho chính mình, chúng ta sẽ mất đi tập hợp giao điểm ở một mức độ rất lớn.
Anh cũng đã nhiều lần thử thuyết phục bản thân, nhưng vẫn không có cách nào chịu đựng được để em ở lại Austar, anh không phải là người hoàn toàn rộng lượng, có dục vọng chiếm hữu nên có của một người đàn ông bình thường, nhưng anh nghĩ, khoảng thời gian này hay về sau em cũng không muốn từ chức đâu nhỉ, anh cũng không muốn ép buộc em nữa.
Vậy nên chỉ có thể đi đến đây thôi.
Ngày mai là một năm mới, mong rằng anh em đều được vui.]
Chu Mịch đọc đi đọc lại tin nhắn này vô số lần, đột nhiên bụm chặt miệng mũi, cảm xúc cuộn trào thành nước mắt giàn giụa không phải là buông bỏ hay được giải thoát, mà là cảm động, là sự cảm động đến từ đáy lòng, kết cục của hai mối tình trước của cô đều không tốt đẹp, đều đau đến tận xương tủy, không cam tâm tình nguyện, có chỗ không rõ ràng, dễ bốc cháy dễ nổ tung, duy chỉ có ở chỗ Quý Tiết, mới thật sự là trước sau vẹn toàn.
Cuối cùng cô nói với anh ấy: [Cảm ơn anh. Cũng chúc anh năm mới vui vẻ, năm nào cũng hạnh phúc.]
Trả lời xong tin nhắn này, Chu Mịch khoanh chân ngồi ở đó, đăm chiêu suy nghĩ.
Sau khi đợi nước mắt từ từ khô đi, cô nhảy xuống từ trên ghế, đạp lên dép lê, sải bước chạy ra phòng khách.
Bố mẹ đang ngồi trên sô pha xem Xuân Vãn, thấy cô chạy ra, không hẹn mà cùng trừng lớn mắt.
Chu Mịch đứng vững, người che mất hơn nửa màn hình ti vi.
Mới đầu Thang Bồi Lệ vẫy tay bảo cô tránh ra, sau đó lại chú ý đến vành mắt hơi đỏ của cô.
“Sao vậy hả?” Bà quan tâm hỏi.
Chu Mịch nắm chặt nắm đấm: “Nhân lúc trước khi mười hai giờ đến, con muốn tuyên bố hai chuyện.”
Thấy dáng vẻ gióng trống khua chiêng của cô, thái dương của Thang Bồi Lệ mơ hồ giật giật: “Cái gì?”
Chu Mịch nhả chữ tròn vành vạnh: “Chuyện thứ nhất, con với Quý Tiết chia tay rồi.”
Thang Bồi Lệ kinh ngạc hé hé miệng, vừa định lên tiếng, lại bị con gái ngắt lời: “Chuyện thứ hai, ăn Tết xong con sẽ dọn ra ngoài, con phải tự mình thuê nhà.”
Nói xong thì hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang quay đầu rời đi.
Thang Bồi Lệ vọt người dậy muốn qua đó kêu gào vài câu, lập tức bị Chu Hưng kéo lại, chau mày ấn xuống chỗ: “Bắt đầu đếm ngược rồi, chạy cái gì chứ, hôm nay có muốn đón giao thừa với tôi nữa không?”
Thang Bồi Lệ nuốt giận ngồi xuống.

0 giờ đúng, Chu Mịch gửi tin nhắn chúc phúc đêm giao thừa được biên soạn tỉ mỉ, kèm theo không ít emoji gửi đi một loạt, chỉ gửi bản riêng cho trưởng bối hay bạn bè quan trọng.
Lòe loẹt sặc sỡ.
Đây là ý nghĩ đầu tiên của Trương Liễm khi nhận được tin nhắn mà Chu Mịch gửi.
Tuân Phùng Tri đang ở một bên vừa xem Xuân Vãn vừa ăn kem, vô tình liếc thấy con trai đang nhìn chằm chằm điện thoại, coi như không có người mà cong môi lên, bất giác hỏi: “Con có tình hình gì mới rồi?”
Trương Liễm ngước mắt, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Không có.”
Tuân Phùng Tri phụt một tiếng: “Con nghĩ mẹ tin không? Không có tình hình mới thì là tình hình cũ.”
Bà thuần thục ăn hết kem, cũng giơ cao điện thoại lên, lảm nhảm: “Để mẹ xem xem…”
Bà kêu một tiếng, giả vờ kinh ngạc: “Ồ, sinh viên của mẹ còn gửi riêng cho mẹ tin nhắn chúc phúc nữa này.”
Còn đọc diễn cảm: “Cô Tuân, năm mới vui vẻ, chúc cô năm mới thắng lợi hơn năm cũ…”
Lại cười mỉm hỏi con trai: “Con nhận được tin nhắn chúc phúc mà nhân viên của con gửi riêng không?”
Trương Liễm mắt điếc tai ngơ, quay đầu xem tivi.
Khuỷu tay anh chống lên tay vịn sô pha, tư thái không tập trung.
“Sao vòng bạn bè của Chu Mịch không còn bạn trai của con bé nữa, chia tay rồi? Thằng nhóc đó nhìn cũng không tồi, mẹ cũng khá thích nhìn thấy ảnh chụp chung của hai đứa.” Sắc mặt Tuân Phùng Tri lo lắng: “Ài…. Có lẽ cô gái nhỏ lại ở nhà khóc một mình rồi, mới Tết đến, mẹ cũng khó chịu theo, người con gái tốt như vậy, đường tình sao lại trắc trở như thế.”
Bố Trương bóc quýt cho bà, bật cười: “Bà được rồi đó.”
Tuân Phùng Tri nhận lấy, tách một múi cho vào trong miệng: “Năm mới bắt đầu mới, tôi thấy có người thế mà thật sự ngồi im cho được.”
Trương Liễm ngoái đầu nhìn bà một cái, trực tiếp rời khỏi phòng khách.

Trước khi ngủ, Chu Mịch nhận được tin nhắn trả lời của Trương Liễm.
Cô khóa trái mình ở trong phòng, đề phòng mẹ bây giờ mới tác dụng chậm lên não, lại xông đến lảm nhảm quở trách cô đến ngày mai.
Ngày lễ tết, bạn bè nhiều người đã thay avatar màu đỏ đậm cầu tài cầu phúc, vậy nên khi avatar nhìn không may mắn một chút nào của anh nhảy ra, cô còn kinh ngạc đến nỗi hai mắt trợn tròn.
Hơn nữa lúc này đã hơn một giờ sáng, thời gian các phần mềm mạng xã hội náo nhiệt ồn ào nhất đã qua đi, muôn tiếng động đều rơi vào im lặng.
Anh trả lời bốn chữ: [Năm mới vui vẻ.]
Chu Mịch không biết nói gì, lại cảm thấy cứ lạnh nhạt thế này không hay lắm, cuối cùng chọn một mặt cười nguyên thủy [Đáng yêu].
Trương Liễm hỏi: [Còn chưa ngủ?]
Chu Mịch chậm rì rì gõ chữ: [Ừm, anh cũng chưa ngủ?]
Sau khi gửi đi, cô mới phát hiện câu hỏi này thể hiện sự chậm phát triển trí tuệ rất rõ ràng.
Mà Trương Liễm trả lời rất nhanh: [Ừ.]
Anh lại hỏi: [Có ổn không?] 
Chu Mịch lập tức nhìn ra anh đang chỉ điều gì, cắn cắn ngón tay, đờ đẫn một lúc: [Cũng ổn đi.] 
Khung trò chuyện tĩnh lặng một lúc.
Bên kia lại nhảy ra tin nhắn: [Ngủ sớm một chút.] 
Chu Mịch liếc nhìn sắc đêm mờ ảo, đột nhiên phát hiện bản thân quên mất kéo rèm cửa, cửa sổ như đồng tử màu đen lớn đang nhìn vào trong phòng.
Cô đi xuống giường, lạch cạch ngăn cách màn đêm ở bên ngoài, mới đứng ở đó trả lời: [Được, anh cũng vậy.] 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.