Nàng đang đắc ý cái gì? Mọi người đều hiếu kỳ! Đến lúc mấu chốt này rồi, nữ nhân này cư nhiên còn có tâm tư đắc ý? Nhìn bộ dạng chật vật của nàng, có người khinh bỉ một hồi, có người trợn trắng mắt, hoặc có người nhẹ giọng chửi rủa, tóm lại tại cánh đồng bát ngát sau núi có một cảnh tượng náo nhiệt khác thường. Lăng Mị giơ cao tay lên, tư thế đôi tay biến hóa, nhìn bộ dáng của nàng, hẳn là đang gọi người, chỉ là người nàng gọi, rốt cuộc là ai?Tống Ngâm Tuyết cười nhạt không thôi, nhìn bộ dạng chờ đợi của đối phương, trong hung ác mang theo sự mừng thầm vì rất nhanh có thể báo thù thì trong miệng không khỏi trêu đùa mà nói: “Lăng đại mỹ nhân làm cái gì vậy? Khiêu vũ sao? Ha ha, đúng là không tầm thường a, đến lúc này rồi, hứng thú vẫn còn cao như vậy. . . . . .” “Nha đầu thúi, bớt kiêu ngạo cho ta!” Nghe xong lời chế nhạo của Tống Ngâm Tuyết, Lăng Mị lạnh mặt, hai tay không khỏi vẫy nhanh hơn. Cười? Ngươi cứ cười đi! Ngươi sẽ được khóc rất nhanh thôi! Muốn mau chóng triệu hồi, Lăng Mị mặt lạnh chờ đợi, chính là qua một hồi lâu, tay của nàng cũng uốn éo đến mỏi nhừ rồi, lại là không thấy chút động tĩnh nào. Di, đây là có chuyện gì? Không phải đã bàn bạc ổn thỏa rồi sao. . . . . . “Đại mỹ nhân đang nghĩ cái gì? Ngoắc tới ngoắc lui như vậy, không phải là đang gọi người nào đấy chứ?” Lúc này tiếng nói lại vang lên, ngữ khí nghiền ngẫm trêu tức làm cho Lăng Mị vốn đã chờ đến có chút không kiên nhẫn càng cảm thấy bực bội thêm. Du Đặc này làm cái quỷ gì vậy? Không phải đã bảo hắn chờ ta ra hiệu thì lập tức hành động đấy sao! Trước khi đến đây, nàng đã sợ sự tình có biến hóa, cho nên sớm đã âm thầm mệnh lệnh cho rất nhiều thủ hạ mai phục, nếu có tình huống gì không ổn, liền xông lên. Kẻ địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, hơn nữa còn chọn lựa hình thức bao vây dùng tên tấn công, mặc dù không nhất định có thể tiêu diệt hết đối phương, nhưng nếu muốn thay đổi thế cục trên tràng diện, cũng là việc dễ như trở bàn tay. Nhìn trái nhìn phải, Du Đặc không thấy động tĩnh, thương thế trên ngực càng ngày càng đau đớn, nếu như cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ thế cục bất lợi. Nếu như nàng thất bại, với những mâu thuẫn giữa nàng và Tống Ngâm Tuyết, nàng ta làm sao có khả năng buông tha cho nàng? Càng ngày càng cảm thấy không ổn, tựa hồ bắt đầu có chút khẩn trương, thấy sắc mặt Lăng Mị thay đổi dần đần tái nhợt, Tống Ngâm Tuyết thu cây quạt lại, quyết định hảo tâm không đi trêu chọc nàng ta nữa, gọn gàng dứt khoát ngả bài. “Lăng đại mỹ nhân là đang chờ Du Đặc cùng đội cung tiễn thủ của ngươi sao? Chậc chậc, ngươi cũng thật là bướng bỉnh! Nói thế nào đại hội võ lâm lần này cũng có nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa lại có hoàng thất Đại Lương tự mình xuất động lực lượng giữ gìn an ninh ở đây, phương pháp của ngươi, chẳng phải là đang động thủ trên đầu thái tuế, lấy tay đánh vào mặt của bọn họ sao?” “Tống Vũ Thiên làm người vốn gian xảo khéo đưa đẩy, ngươi làm việc cho hắn, nếu khiến đám người kia đều mắc tội, vậy hắn không thể nào không giận dữ với ngươi a? Cho nên ta không đành lòng nhìn thấy ngươi sau này không còn mặt mũi nào đối mặt với hắn, nên ta đã tự chủ trương giúp ngươi một chuyện nho nhỏ.” Trong khi nói chuyện ngả ngớn dùng mắt ra hiệu, chỉ thấy trong khoảnh khắc, Dực Tu mang theo đội thị vệ Đại Lương, đem nguyên một đám người áo đen áp giải đến, từ xa giơ kiếm mà đáp lại. “Nha đầu thúi, ngươi cư nhiên. .” Quả nhiên là khó thở! Vừa thấy được cảnh tượng này, Lăng Mị biết đại thế đã mất, nhịn không được trợn mắt, trên gương mặt diễm lệ mà dữ tợn, trong lúc lơ đãng xuất hiện đạo đạo nếp nhăn. “Ôi ơ, ta nói cái gì chứ? Nữ nhân a, chính là không nên dễ dàng tức giận! Gương mặt như hoa như ngọc, cũng bởi vì tức tối mà bắt đầu có nếp nhăn rồi đó.” Lời nói có chút hả hê vang lên, trong mắt Tống Ngâm Tuyết ánh lên vẻ giảo hoạt, kỳ thật nàng biết rõ sở dĩ Lăng Mị bị như thế, đều là bởi vì bị nàng đánh trọng thương, làm cho chân khí trong cơ thể tán loạn, không đủ công lực để duy trì vẻ thanh xuân nữa. “Ai, ta biết rõ ngươi vốn là một đại mỹ nhân, nếu không biết, gặp bộ dáng này của ngươi, còn tưởng rằng gặp phải bác gái bốn mươi năm mươi nào đó chứ? Đã già thành như vậy, còn chạy đến chỗ này dọa người. . . . . .” “Nha đầu thúi, ngươi nói cái gì!” Thấy đối phương rất là bất đắc dĩ lắc đầu than thở, trong lòng Lăng Mị bừng bừng lửa giận, nàng quát chói tai một tiếng, máu toàn thân xông lên trên đầu. Tiện nhân! Tiện nhân chết tiệt! Nàng đời này, ghét nhất chính là người khác nhắc đến tuổi nàng!Vậy mà nha đầu thúi này hết lần này tới lần khác không sợ chết dám ở trước mặt mọi người vạch trần nàng, làm cho nàng không còn sót lại chút mặt mũi nào, cơn tức này, bất luận thế nào nàng cũng nuốt không trôi! “Đại mỹ nhân đừng kích động a? Ta chỉ nói là tưởng rằng bốn mươi năm mươi tuổi, cũng không phải thật sự. Ôi, nhìn ngươi như vậy, ta không nói nữa, kẻo ngươi phản ứng kịch liệt quá, làm cho tất cả mọi người đều nhớ tới điển cố ‘ giấu đầu lòi đuôi ’ ~~” Cười như tắm gió xuân, cười thuần lương như ngọc, ba tấc miệng lưỡi của Tống Ngâm Tuyết, lấy xu thế chọc người tức chết không cần đền mạng, hướng về phía Lăng Mị phát những đợt “Công kích” mãnh liệt. Phòng tuyến nơi đáy lòng sụp xuống rồi, cái gì cũng không để ý nữa, Lăng Mị đỏ hồng mắt, đầu óc trong cơn tức giận, cũng không trông nom dưới mắt là cái thế cục gì, dồn hết lực lượng toàn thân, mạnh mẽ chộp về hướng Tống Ngâm Tuyết. Thấy đối phương đã đại loạn, khóe miệng Tống Ngâm Tuyết lạnh lùng vẽ ra một nụ cười lạnh không có nhiệt độ, tiếp đó thân mình vừa chuyển, hóa giải công kích của Lăng Mị, cầm quạt ngăn bàn tay của nàng ta, toàn lực chưởng một cái bắn ngược nàng ta ra ngoài. Uy hiếp đã diệt trừ, Tống Ngâm Tuyết phát động công kích, lúc này, nàng cũng không muốn nương tay với Lăng Mị nữa, nàng ta hãm hại nàng nhiều lần như vậy, ít nhất cũng phải trả giá chút gì đó chứ. Thân thể nhanh đến cơ hồ khiến người ta không thấy rõ, bạch y phiêu phiêu, đôi mắt lóe sáng. Tựa hồ giật mình với tốc độ kinh người của đối phương, trong lúc bối rối Lăng Mị nhấc tay lên ngăn cản. Nhưng nàng ta đã rối loạn chỉ biết chống đỡ, làm sao có thể đủ sức ngăn cản một kích vận đủ công lực của Tống Ngâm Tuyết? Vì vậy lập tức, một ngụm máu tươi lại phun ra lần nữa, thân thể Lăng Mị như là diều đứt dây bay ra thật xa, không hề lưu tình nặng nề ngã trên mặt đất. “Phụt.” Ngụm máu tươi thứ ba phun ra, nhìn tình hình liền biết Tống Ngâm Tuyết ra tay hung ác cỡ nào, mãnh liệt cỡ nào, mang lòng căm hận muốn báo thù cho người thân, rốt cuộc lần đầu tiên, hoàn toàn bộc phát trước mặt người khác. Mọi người im ắng, đối với hành vi xuống tay không lưu tình của người ngọc lúc này, bọn họ không hề cảm thấy tàn nhẫn, mà trong đáy lòng, còn có một loại kính ý. Đây là một trái tim của nữ nhi báo thù vì phụ thân, một trái tim tràn ngập lòng hiếu thuận! Cho nên tất cả mọi người không nói lời nào, Ngâm Tuyết nheo mắt lại, hai đạo ánh sáng nguy hiểm bắn thẳng đến chỗ Lăng Mị. “Lăng Mị. . . . . .” Trầm giọng, hư vô như quỷ mị nhớ kỹ tên của đối phương, tuy nàng ta không phải kẻ hạ độc thủ phía sau màn trực tiếp sát hại Nhữ Dương Vương năm đó, nhưng những gì nàng ta làm mấy năm gần đây, đã đủ để nàng ta chết một trăm lần, một ngàn lần! Đủ, hoàn toàn đủ . . . . . . Giết nàng? Hay là. . . . . . Lấy một loại ánh mắt khinh thường như mèo đùa chuột nhìn Lăng Mị, Tống Ngâm Tuyết bất động, người đứng phía sau cũng bất động, tất cả mọi người chăm chú nhìn nàng, trong lòng không ngừng suy đoán. Kiều Mạt Nhi vừa thấy Lăng Mị thất bại, lông mày giương đến tận bầu trời, vẻ mặt âm lãnh, từng bước tiến lên, muốn nhân cơ hội này, báo thù những chuyện nhục nhã nàng ta phải chịu trước đây. Dù sao hai kẻ đều là kẻ thù của nàng, trước mắt kẻ nào dễ dàng trả thù hơn thì cứ trả thù kẻ đó trước đi! Từng bước một cầm chủy thủ trong tay, đáy mắt hiện ra hàn quang, hàm răng Kiều Mạt Nhi cắn ken két, miệng phẫn hận nói: “Hừ, Lăng Mị! Không thể tưởng tượng được ngươi cũng có hôm nay? Ngày đó ngươi tìm người cưỡng hiếp ta, hủy danh tiết một đời của ta, hiện tại ta liền đòi lại mối thù không đợi trời chung này!” Âm hiểm cười đi đến trước mặt Lăng Mị, Kiều Mạt Nhi dừng bước, sau đó kiêu ngạo giống như người chiến thắng ngẩng đầu lên, tiếp đó trong miệng phun ra một ngụm nước bọt, phun thẳng đến trên mặt của đối phương, “Ta hnổ vào! Bà già tự cho là đúng, đã già thành như vậy, còn mặt dày đi ra ngoài rêu rao? Sao ngươi không hứng nước tiểu chiếu xem bộ dáng của ngươi, vừa già vừa xấu, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, da cũng nhão đến sắp rơi xuống rồi, còn ở nơi này không biết xấu hổ diễu võ dương oai, thật là khiến người ta nhìn liền buồn nôn!” Kiều Mạt Nhi dùng hết khả năng ra sức châm chọc, chứng kiến Lăng Mị phẫn nộ giãy dụa trước khi chết, trong lòng nàng ta vô cùng thoải mái, chuyện từng bị nhục nhã đã sớm bị nàng ta ném lên chín tầng mây. “Thế nào a, bà già? Loại cảm giác cách cái chết không xa này không dễ chịu a? Ha ha, chính là ngươi càng không dễ chịu, trong lòng ta đây ~ lại càng thoải mái!” Yêu mị quơ quơ chủy thủ trong tay, Kiều Mạt Nhi vui thích thưởng thức, lúc này, nàng liếc xéo mắt, đáy mắt đầy sự châm chọc kiêu ngạo khiến người ta không thể tiếp nhận! Lăng Mị”Phụt” lại thổ một búm máu, bị lời nói chọc tức, ngực nàng không khỏi kịch liệt phập phồng, bộ dạng như vậy thật là vô cùng chật vật, cực kỳ không chịu nổi. Đáng chết! Nàng đã bao giờ phải chịu nỗi nhục nhã như vậy chứ? Thân là cao thủ đệ nhị võ lâm, cho tới bây giờ nàng luôn khinh thường dẫm nát người khác dưới lòng bàn chân, từ lúc nào thì luân lạc tới mức bị người khác chỉ vào mũi mắng? Hừ, Kiều Mạt Nhi này, sớm biết có ngày hôm nay, lúc ấy nàng đã sai mấy hạ nhân kia giết chết ả, miễn cho hiện tại để ả ta có cơ hội tác oai tác quái! Ánh mắt tràn ngập sự thù hận nhìn về phía trước, thấy vậy Kiều Mạt Nhi khoa trương kêu lớn lên, vẻ mặt biểu hiện như rất sợ hãi, “Ơ ơ ơ, ngươi trừng ta làm cái gì? Ta rất sợ đó nha! Bà già khó coi như vậy, ta nhìn thấy sẽ gặp ác mộng! Huống chi hôm nay còn nhìn nhiều đến như vậy?” Trong khi nói chuyện, Kiều Mạt Nhi lại phun một ngụm nước bọt về hướng Lăng Mị, ánh mắt tràn ngập thù hận, tuyệt đối không hề kém Lăng Mị! Giờ phút này Lăng Mị rất muốn nhảy dựng một kiếm giết chết ả tiện nhân này, chính là bởi vì nàng bị Tống Ngâm Tuyết đả thương khiến tâm mạch bị hao tổn, trong lúc nhất thời thân thể suy yếu không còn sức lực đánh trả. Thân thể cứng còng, tựa hồ không thể nhúc nhích được, Lăng Mị nhếch môi, răng ngà âm thầm cắn chặt. Lúc này, lời nói châm chọc khiêu khích của Kiều Mạt Nhi vẫn còn tiếp tục, không những không có chút dấu hiệu giảm bớt nào, ngược lại còn có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng! “Hừ, bà già, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, ta muốn đem sự sỉ nhục ngươi đã từng bắt ta chịu đựng, nghìn lần vạn lần trả lại cho ngươi! Phùng Tử Chương, thay ta lột sạch y phục của bà già này! Ta muốn hung hăng khắc vài chữ ‘ tiện ’trên người ả ta, làm cho cả thiên hạ đều được chiêm ngưỡng phong tư trác tuyệt của ả!” Kiều Mạt Nhi bị tâm lý trả thù khiến cho nét mặt vặn vẹo, ống tay áo vung lên, ra lệnh cho Phùng Tử Chương bên cạnh. Thấy vậy, Lăng Mị nghiêm mặt, nghiến răng gằn từng chữ: “Ngươi dám!” “Ngươi xem ta có dám hay không? Phùng Tử Chương! Còn chần chờ làm gì? Mau lột sạch y phục của ả ta ra đi! Dù sao hiện tại ả cũng không thể động đậy được nữa, có khác gì một người chết đâu!” “Dạ!” Kiều Mạt Nhi lớn tiếng kêu lên, Phùng Tử Chương nghe vậy trả lời, tuy hắn cũng biết tuổi Lăng Mị đã rất lớn rồi, cũng không còn cái gì thú vị để chơi, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc lột sạch y phục của nàng trước mặt người khác, cảm giác kích thích đó đã thúc đẩy hắn tiến lên, đầu óc tràn ngập tà niệm. Ừ, tuy hơi già một chút, nhưng nhìn cái dáng người này. . . . . . Phùng Tử Chương vẻ mặt dâm đãng tiến lên, trong ánh mắt dâm loạn để lộ ra ánh sáng đục ngầu, thấy vậy, Lăng Mị nghiêm mặt, toàn thân bỗng nhiên tỏa ra sát khí lạnh lùng. “Muốn chết!” Tuy tâm mạch nàng bị hao tổn, tuy nàng không thể động đậy, nhưng nói như thế nào nàng cũng là cao thủ bài danh thứ hai trên giang hồ, há có thể để cho hai tên lâu la này khi nhục! Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi nàng còn chưa có chết! Biết rõ hôm nay cuối cùng cũng trốn không khỏi cái chết, Lăng Mị vận đủ khí lực, khi Phùng Tử Chương từng bước một đi tới hướng nàng thì cánh tay mạnh mẽ nhấc lên, năm ngón tay chộp lấy, như tia chớp chộp vào trên mệnh căn của hắn, sau đó dùng nội lực, cứ như vậy mà bứt xuống. . . . . .. Chỉ nghe“A” một tiếng, Phùng Tử Chương ôm đũng quần ngã xuống đất, như heo bị chọc tiết kêu thảm, cảm giác đau đớn không cách nào khắc chế khiến cho hắn không ngừng quay cuồng qua lại trên mặt đất, khổ không thể tả. Mọi người đều biết, cuộc đời này Phùng Tử Chương chắc chắn là” phải phế không thể nghi ngờ”, một kẻ dâm đãng thối nát, hôm nay thoáng cái biến thành một thái giám từ nay về sau không thể chạm vào nữ sắc, chắc hẳn tư vị này, cũng đủ hành hạ hắn cả đời a! Kiều Mạt Nhi kinh ngạc nhìn một loạt biến hóa trước mắt này, miệng giương thật to, vốn cho là lão yêu phụ này đã không còn sức đánh trả, ai ngờ. Trong lòng chấn động cảnh báo, thấy tình cảnh này nàng ta lập tức nhấc chân bỏ chạy, chính là Lăng Mị đã đánh cuộc với sinh tử, há lại chịu buông tha cho nàng đơn giản như vậy? Vì vậy sau một tiếng hét the thé, đem nội tức toàn thân đẩy lên mức cao nhất, sau đó cánh tay hất lên, tung ra một chưởng cách không đả vật, vung thanh chủy thủ mà Kiều Mạt Nhi bởi vì kinh ngạc quá độ nên tuột tay để rơi xuống trên mặt đất lên, tiếp đó chuẩn xác và mạnh mẽ đâm về phía trước, mục tiêu ngay giữa trái tim của Kiều Mạt Nhi, hung ác xuyên ngay qua tim nàng! “A..” một tiếng, thân thể Kiều Mạt Nhi nặng nề rơi xuống, sau khi hất lên một mảng tro bụi, hai mắt nàng trừng thật to, chết không nhắm mắt khóe miệng đầy máu, vẻ mặt thống khổ đến cực điểm, không còn hô hấp. “Công chúa!” Vừa thấy biến cố như thế, Phùng Tử Chương lập tức cảm giác như cả bầu trời sụp xuống! Hắn là sứ giả tống hôn, hôm nay còn chưa đưa người đến hôn lễ, lại để công chúa mất mạng, tội danh này áp xuống, hắn làm sao đỡ nổi? Hét thảm một tiếng, Phùng Tử Chương ngã lăn ra, lúc này hắn đã chẳng quan tâm sự đau đớn dưới háng của mình, chỉ liều mạng kêu to đong đưa thân thể vẫn còn hơi ấm của Kiều Mạt Nhi. “Mạt Nhi, Mạt Nhi tỉnh! Tỉnh! Đừng, đừng a. .” Trong tiếng kêu gọi của Phùng Tử Chương, Lăng Mị mềm nhũn ngã xuống, một kích dốc sức khiến cho kinh mạch toàn thân nàng ta ngược dòng, giờ phút này, nàng ta đã chân chính không còn cách nào nhúc nhích. Chính là mặc dù như thế, nàng cũng không hối hận, khóe miệng mỉm cười nhìn cổ thi thể của Kiều Mạt Nhi, trong lòng mơ hồ đắc ý: hừ! Muốn nhục nhã ta? Nằm mơ! Cho dù hôm nay Lăng Mị ta có táng mạng ở đây, thì bất luận thế nào, ta cũng kéo theo một người làm đệm lưng!