Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 192: Thân mật




Tiếng cười âm độc của Quân Tử Dạ vang lên, Cầm Tâm nghe xong trong lòng phẫn hận một hồi, nàng trừng mắt, kêu to, gầm thét, đá đánh, chính là cuối cùng vẫn đánh không lại {ám vệ} Kiến Hùng cường tráng võ nghệ đầy mình, bị hắn gắt gao đặt ở dưới thân, không thể nhúc nhích động đậy gì. “Xoạt” một tiếng, quần áo tan nát, thân thể trần truồng lộ ra, thật lạnh, dưới ánh nhìn soi mói trêu đùa của Quân Tử Dạ, Kiến Hùng mặt không biểu tình, mặc kệ Cầm Tâm liều mạng chửi bới cào xé, thân thể mạnh mẽ trầm xuống, trực tiếp cưỡng chế tiến vào. Thét lên một tiếng, Cầm Tâm bị cảm giác đau đớn dưới thân khiến cho nước mắt trào ra, chính là nhìn thấy tình cảnh này, Quân Tử Dạ bên cạnh lại vỗ tay cười ha ha, bộ dạng cực kỳ ngoan độc, không còn chút nhân tính nào. Nam nhân trên người còn không ngừng luật động rút ra đâm vào, động tác kia thô bạo không có một chút dịu dàng, hai mắt Cầm Tâm gắt gao trừng người nọ, trong tay hận không thể có một thanh đao, trực tiếp cắm vào trái tim của hắn, dùng máu tươi của hắn để tế sự thanh bạch đã mất đi của nàng! Xong rồi! Cái gì cũng xong hết rồi! Nàng không có thân thể trong sạch, nàng không thể tiếp tục làm nữ nhân của điện hạ nữa! Nhiều năm cuồng dại chờ đợi như vậy, ngay một khắc này hết thảy đã bị hủy diệt, không còn chút hi vọng nào! Nàng hận, thật hận! Thật hận nam nhân đang ra vào trong cơ thể nàng lúc này! Thật hận Quân Tử Dạ ở bên cạnh cười âm hiểm xem cuộc vui! Thật hận Tam điện hạ đối xử lạnh lùng với nàng nhiều năm như vậy! Thật hận tiện nhân Tống Ngâm Tuyết, sự xuất hiện của ả ta đã hủy hoại hết thảy mộng tưởng của nàng! Cắn môi, dùng móng tay gắt gao cắm vào cánh tay của nam nhân kia, máu tươi bắt đầu ứa tràn! Nhìn những vệt máu đỏ tươi này, Cầm Tâm điên cuồng kêu lên, tiếng kêu tràn đầy cừu hận, tràn đầy phẫn nộ, đâm thẳng vào trong nội tâm người khác! Thân dưới rất đau, hai chân Cầm Tâm bị mở rộng ra, dưới động tác thô bạo của nam tử, cơ hồ đau đến chết lặng, nhưng trong lúc đó, động tác hắn lại nhanh hơn, trong nỗi phấn khích điên cuồng, nam tử nặng nề đưa đẩy vài cái, sau đó gầm nhẹ một tiếng, dịch thể đục ngầu của hắn đột nhiên phun trào. Nam tử tiết dục xong, từ trong thân thể Cầm Tâm lui ra, sau đó sửa sang dây thắt lưng lại, ánh mắt không thèm nhìn tới nàng, giống như vừa rồi hai người bọn họ chưa hề phát sinh việc gì, chỉ là hai kẻ xa lạ không quen biết nhau. Kiến Hùng xong việc, liền ôm quyền phục mệnh với Quân Tử Dạ, thấy vậy, Quân Tử Dạ tươi cười, ánh mắt không khỏi liếc qua thân thể lõa lồ của Cầm Tâm, cảm thấy cực kỳ khinh miệt, giống như là đang nhìn một nữ tử thanh lâu cực kỳ thấp hèn, thận chí không bằng cả nữ tử thanh lâu. “Thế nào, Cầm Tâm? Bổn hoàng tử đối xử với ngươi cũng không tệ lắm phải không? Năng lực của Kiến Hùng, chính là mạnh nhất trong đám thủ hạ của ta, dù như thế, ngươi cũng không nên quá cảm kích ta nha. . . . . . Ha ha!” “Cảm kích ngươi? Ta hận không thể giết chết ngươi ——” ý thức còn rất thanh tỉnh, Cầm Tâm tức giận chửi bới, nghe vậy, Quân Tử Dạ cười to một hồi, tiếng cười kiêu ngạo ương ngạnh, vang lên đầy phòng! “Kiến Hùng, xem ra Cầm Tâm cô nương không thoả mãn với biểu hiện của ngươi? ’ ” Điện hạ có muốn thuộc hạ tới thêm một lần, làm cho Cầm Tâm cô nương thoả mãn không?” Nghe Quân Tử Dạ chế nhạo, Kiến Hùng vẻ mặt không có chút độ ấm nào mở miệng nói. Nghe vậy, Quân Tử Dạ ngửa đầu cười ha ha, liên tục khoát tay nói: “Vậy thì không cần, vậy thì không cần.” “Kiến Hùng, ngươi cũng thật là, thân thể xử nữ của con gái người ta cũng cho ngươi rồi, ngươi còn không thỏa mãn a? Phải biết rằng có đồ tốt thì nên chia xẻ ọi người! Cầm Tâm cô nương vừa rồi cũng uống Thực cốt đan, theo thời gian ta tính toán thì cũng sắp phát tác rồi, như vậy đi, con gái người ta đã không hài lòng với biểu hiện của ngươi, vậy ngươi hãy giúp nàng triệu tập tất cả nam nhân trong phủ đến, kể lão quản gia cả trông cửa, sau đó từng người từng người lần lượt hầu hạ Cầm Tâm cô nương, thẳng đến khi nàng cảm thấy hài lòng mới thôi. . . . . .” Quân Tử Dạ cắn mấy chữ “Từng người từng người” này vô cùng nặng, sau khi thoả mãn nhìn đến mặt Cầm Tâm không còn chút máu, đưa tay tùy ý xua xua. Kiến Hùng lĩnh mệnh đi ra ngoài, Cầm Tâm tức giận chửi bậy, chính là tựa hồ dược lực trong cơ thể bắt đầu phát tác, tất cả tiếng mắng chửi đều biến thành tiếng rên rỉ mơ hồ. Quân Tử Dạ thủy chung vẫn ngồi đó, khi thấy nguyên một đám nam tử trong phủ đi tới đè lên người nàng, khóe miệng lạnh lùng khẽ mỉm cười: Quân Tử Sở, không phải ngươi luôn tự ình là người thanh cao đấy sao? Ta liền khiến thị nữ thiếp thân bên cạnh ngươi trở nên dơ bẩn, triệt để đẩy ả vào Địa Ngục, ha ha. . . . . . “Đám các ngươi, kiềm chế một chút, đừng chơi chết con người ta, bổn hoàng tử còn việc cần giữ nàng lại. . . . . .” Trong tiếng động thối nát, Quân Tử Dạ chậm rãi thưởng thức một màn nhục hình trước mắt, biểu lộ biến thái, vặn vẹo dữ tợn làm cho người giận sôi. . . . . . Lại nói về đầu bên kia, lúc này, khi Cầm Tâm ở trong phủ Đại hoàng tử bị chà đạp xâm phạm cực kỳ tàn ác thì tại biệt viện Vân Thủy sơn trang, Kỳ Nguyệt cùng Thư Ly chậm rãi để Tử Sở bắt đầu dần dần khô nóng vào trong hồ nước ấm. “Chúng ta đi thôi.” Vô Song thấy hết thảy đều đã ổn thỏa, mở miệng nói với những người khác, nghe vậy, mọi người liếc nhìn hắn, không nói lời nào, xoay người định đi ra ngoài. Tống Ngâm Tuyết đứng yên tại chỗ, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, lúc này, Minh Tịnh đi qua bên người nàng, đưa tay nắm lấy tay nàng một chút, cất giọng thâm thúy mà trầm trầm nói: “Từ nay về sau quen dần là được rồi.” Hắn biết là nàng đang xấu hổ, ai đã từng có tiếp xúc da thịt cùng nàng thì đều có thể thấy được điều đó từ biểu hiện bị động của nàng. Tuy Tuyết Nhi của hắn, là một người rất phúc hắc giảo hoạt, nhưng chỉ riêng chuyện này, luôn ngượng ngùng đỏ mặt, biểu lộ ra sự thẹn thùng nữ tính, thật là làm cho bọn họ triệt để yêu nàng đến thảm. Hắn biết cái chết của Tống Vũ Kiệt đã gây cho nàng một nỗi xúc động rất sâu sắc, mấy ngày nay nàng đang cố gắng thay đổi mình, thử dụng tâm đi tiếp thu bọn họ, chính là hết thảy đều tiến hành trong âm thầm,không quang minh chánh đại như hiện tại, cho về mặt tình cảm sẽ có chút. . . . . . Giao hoan cùng một nam tử, lại bị rất nhiều nam tử khác biết được, cảm giác như vậy thật sự là rất quái, nhưng mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải tiếp nhận, phải quen dần đúng không? Ai bảo bên người nàng có nhiều nam nhân yêu nàng như vậy, mà đối với những nam nhân này, nàng cũng bắt đầu dần dần tiếp nhận rồi . . . . . . Lời mà Minh Tịnh nói…, giống như rót một đạo lực lượng vào thân thể Tống Ngâm Tuyết, sau khi nghe vậy, nàng nhẹ nâng mặt lên, bình tĩnh gắt gao nhìn hắn thật lâu, sau đó chậm rãi gật đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng “Ừ”. Thu tay lại, Minh Tịnh cười cười, trong hai tròng mắt sâu như bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, phụ trợ thêm cho vẻ tuấn tú của hắn. Hắn nhấc chân xoay người, đang muốn đi ra, đúng lúc này, thân thể Thư Ly mạnh mẽ khựng lại, sau đó thân hình nhoáng lên một cái lập tức vươn tay vịn trên tường, miệng không ngừng thở phì phò, bộ dạng rất khó chịu. “Thư Ly!” Tiếng kêu của Kỳ Nguyệt, khiến Vô Song ngừng cước bộ, hắn đi tới trước, vươn tay bắt mạch, sau một lát thì sắc mặt khẽ biến, ánh mắt không khỏi nhìn về hướng Tống Ngâm Tuyết, đáy mắt tựa hồ có một loại cảm xúc khác thường đang chảy xuôi. “Vô Song, Thư Ly làm sao vậy?” Đối với phương diện này, nhận thức của Kỳ Nguyệt vẫn tương đối yếu kém, hắn không hiểu biểu lộ quái dị đầy thâm ý của Vô Song, đành phải mở miệng mà hỏi. Nghe vậy, Vô Song vịn Thư Ly, sau khi đảo mắt, trầm giọng nói ra một câu: “Thực cốt đan.” “Cái gì!” Một câu kích khởi vô số kinh lôi. Kỳ Nguyệt há to mồm, do dự nói: “Đây không phải là, đây không phải là muốn. . . . . .” Thư Ly cũng rất kinh ngạc, không dám tin mạnh mẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, biểu lộ có chút mờ mịt, “Ta không biết có chuyện gì. . . . . .” “Huynh đương nhiên không biết.” Hiểu được hắn cũng không phải cố ý , Vô Song dìu hắn đi về hướng ôn tuyền, sau đó quay đầu, tựa hồ là đang nói với Tống Ngâm Tuyết: “Dược lực của Tử Sở phát tác khá hung mãnh, Thư Ly tạm thời còn có thể nhẫn nại được.” Vừa nghe lời này, Tống Ngâm Tuyết lúng túng, mặt đỏ đến tận mang tai. Ý của Vô Song, là muốn cho nàng chơi 3p sao? A, ông trời a, không phải như vậy chứ! Chuyện này cũng không khỏi quá tân tiến rồi? Cho dù nàng là người hiện đại từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên đến đây, cũng có chút không tiếp thụ được a. . . . . . Một câu lại khiến nàng cứng đơ tại chỗ, kỳ thật lúc này, không chỉ là Tống Ngâm Tuyết, kể cả Vô Song, Minh Tịnh, Mặc Lương, Lâm Phong, Kỳ Nguyệt, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều không muốn, đương nhiên, nguyên nhân không muốn không phải là vì bọn họ không tiếp thụ được, mà là đáy lòng đều mơ hồ có chút ghen ghét. “Vân Vô Song, ngươi cũng cho ta một viên Thực cốt đan a, ta cũng muốn đi vào trong ôn tuyền!” Tuy miệng nói Ôn Tuyền, tay lại chỉ vào người ngọc, lúc này, Lâm Phong là người duy nhất còn bảo trì quan hệ trong sạch với Tống Ngâm Tuyết, nghe vậy liền cao giọng kêu lên, bộ dạng ghen ghét bất mãn, làm cho người ta buồn cười một hồi. “Ngươi muốn làm Tuyết Nhi mệt chết à!” Trong lòng Tịch Mặc Lương cũng khó chịu, một bả túm lấy hắn, sau khi hung hăng liếc suối nước nóng một cái thì kéo theo Lâm Phong đi ra ngoài. Nnd, lần sau hắn cũng muốn làm ở Ôn Tuyền, không làm trong rừng cây nữa! Không phải người ta đều nói uyên ương nghịch nước sao? Xem ra kỳ thật cũng rất là có đạo lý! “Ai, khoan đã, ta còn muốn đòi Vô Song cho Thực cốt đan!” “Thực cốt cái đầu của ngươi, coi chừng ta nhai xương ngươi luôn bây giờ!” “Hừ, Tịch Mặc Lương, ngươi hơi kiêu ngạo quá đó?” “Ta kiêu ngạo đấy, có bản lĩnh ngươi tới đánh bại ta đi!” “Hừ, ta khinh thường!” ” Đánh không lại a. . . . . .” “Đánh thắng cũng không có gì vinh dự!” Hai thân ảnh ngươi một câu ta một câu đi ra ngoài, một người lạnh lùng cương nghị, một kẻ yêu nghiệt như gió. Thấy vậy, Vô Song cùng Minh Tịnh nhìn nhau, cũng cùng đi theo ngoài. Kỳ Nguyệt hơi lo lắng cho thân thể của Tống Ngâm Tuyết, nhớ tới tình cảnh lần trước, khi hắn hoan ái cùng nàng, nàng vì không chịu nổi sự cuồng dã của hắn mà ngủ thật say, mặt không khỏi đỏ ửng, nói thật nhỏ: “Tuyết Nhi, nàng. . . . . .” Nói còn chưa dứt lời, cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng Kỳ Nguyệt đỏ mặt, mau chóng đi ra ngoài, đến lúc này, trong biệt viện chỉ còn lại một mình Tống Ngâm Tuyết, cùng Tử Sở và Thư Ly trúng độc Thực cốt đan. Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, đáy lòng tựa hồ đang giãy dụa, chính là loại giãy dụa này không có tác dụng gì, khi nhìn đến thân thể Tử Sở càng ngày càng khô nóng, càng ngày càng đỏ hồng, cuối cùng nàng trầm giọng thở dài một hơi, quay lưng lại, hai tay chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình. Sa lụa cởi tận, cơ thể trắng như tuyết ẩn hiện, hai mắt Thư Ly thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tấm lưng duyên dáng của người ngọc, vòng eo mảnh khảnh, vòng ba no tròn vểnh lên, đùi ngọc hoàn mỹ cân xứng, trong đầu “Oanh” một tiếng nổ tung, huyết khí dâng lên, bất giác, một dòng máu mũi chậm rãi từ trong lỗ mũi đẹp mắt của hắn chảy xuống. Toàn thân cứng ngắc bất động, không nháy mắt một cái nhìn thân thể trắng nõn tốt đẹp của người ngọc, khi nàng xoay người, xuân quang chính diện nhìn một cái không xót, một dòng máu mũi khác, lúc này lại không chịu thua kém từ trong lỗ mũi Thư Ly chảy xuống. . . . . . Xương quai xanh tinh mỹ, khỏa rất tròn ngạo nghễ, bụng bằng phẳng không tỳ vết, u mật cỏ thơm um tùm . . . . . . Cảm giác một cổ nhiệt lưu nhanh chóng lan ra toàn thân, nóng rực làm cho Thư Ly cảm thấy mềm yếu một hồi, cổ họng khô nóng, còn thân thể thì đã sớm hung hăng nổi lên phản ứng. Tống Ngâm Tuyết xoay người lại, dường như sau khi trải qua một phen giãy dụa trong tư tưởng, nàng không suy nghĩ gì nữa tĩnh tâm lai, toàn thân không một một sợi nhỏ chậm rãi đi về hướng ôn tuyền. Nàng biết từ lúc mới bắt đầu, ánh mắt cực nóng của Thư Ly cứ một mực gắt gao nhìn nàng, kỳ thật trong lòng cũng có chút ngại ngùng, nhưng vì tình huống bức thiết trước mắt, nàng cũng không cần biết nhiều như vậy. Tử Sở nằm bên cạnh ao, đã không bị viên thuốc lúc nãy áp chế, mị độc trong cơ thể bắt đầu tàn sát bừa bãi, toàn thân không ngừng run rẩy hắn giương mắt nhìn về hướng Tống Ngâm Tuyết, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên một mảnh đỏ ửng, trong ý loạn tình mê, há miệng không ngừng kêu to: “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi. . . . . .” Giọng nói trầm trầm, âm điệu mị hoặc. Tống Ngâm Tuyết không còn cách nào, nhấc chân chậm rãi đi vào trong ao, khi còn chưa hoàn toàn đi vào bên người Tử Sở, liền một bả bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong ngực, da thịt cùng da thịt gắt gao kề sát. “Tuyết Nhi, thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Tuy thân thể không có cách nào khống chế, nhưng đầu óc vẫn rất rõ ràng, Tử Sở hiểu rõ lúc này Tống Ngâm Tuyết vì cứu hắn đã hy sinh rất nhiều, vì vậy trong nỗi khao khát, vẫn không quên thống khổ xin lỗi . Nghe thấy Tử Sở xin lỗi, sự phòng bị trong lòng Tống Ngâm Tuyết liền hoàn toàn buông xuống, tuy vẫn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng ít ra nàng có thể cảm nhận được Tử Sở thật lòng yêu của nàng, cho dù đến nước này, cũng vẫn để ý cẩn thận bảo vệ nàng như vậy, sợ nàng bị thương tổn. “Cái gì cũng đừng nói, ta giúp chàng bức độc a.” Lắc đầu, Tống Ngâm Tuyết vươn tay, ôm cổ Tử Sở, sau đó chủ động vươn người, chậm rãi dâng cặp môi đỏ mọng lên, gắt gao hôn hắn thật sâu. Tử Sở không có kinh nghiệm, chỉ có thể theo sự dẫn dắt của Tống Ngâm Tuyết mà cực lực đáp lại, chính là đôi khi, nam nhân có thể nói là chúa tể trời sinh, ở phương diện này, không cần chỉ đạo quá nhiều, cũng có thể phát huy vô cùng tốt. Mặc dù mình giữ mình trong sạch, nhưng từ nhỏ đã sinh trưởng ở trong hoàng cung, cái dạng tình huống gì chưa thấy qua, cho nên đối với chuyện nam nữ, mặc dù Tử Sở không có kinh nghiệm, nhưng cụ thể trong đó, hắn cũng biết ít nhiều. Hai tay bắt đầu chạy trên thân thể lõa lồ trắng nõn của Tống Ngâm Tuyết, cùng với bọt nước, hai tay nâng eo nhỏ của nàng lên, sau đó cúi người, môi mỏng khêu gợi một đường chạy xuống phía dưới, theo đường cong duyên dáng của người ngọc từ từ chạy đến trước ngực, sau đó khẽ há miệng, ngậm lấy một quả hồng anh nhỏ đáng yêu chọc người. “Ư. . . . . .” Bộ vị mẫn cảm bị xâm nhập, Tống Ngâm Tuyết từ từ nhắm hai mắt, trong cổ nhẹ dật ra một tiếng, sau đó hai tay không khỏi nắm chặt bả vai Tử Sở, thân thể hơi nghiêng về phía sau. Nghe được tiếng rên yêu kiều của người ngọc, Tử Sở chấn động toàn thân, từ lòng bàn chân dâng lên một cổ cảm giác mất hồn xông thẳng đến não bộ, khiến hắn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, nương theo trận trận xuân ý trên người, vươn tay tìm kiếm xuống dưới hạ thân người ngọc. Thư Ly mặt đỏ tim đập nhìn một màn trước mắt này, trong triền miên, đường cong duyên dáng ngưỡng về phía sau, mặt hồng hào như hoa nở, hai mắt nhắm nghiền, môi son hé mở, khêu gợi như yêu tinh hóa thân, làm cho trong lòng của hắn sinh ra đủ loại tà niệm, chỉ muốn xông lên gắt gao áp nàng dưới thân. Huyết mạch bành trướng, cảm xúc kích động, máu trong mũi bất giác một giọt hai giọt nhỏ vào trong ao, nhuộm thành một vũng đỏ hồng, Thư Ly căng thẳng, liều mạng nhịn dục vọng thiêu đốt kêu gào trong cơ thể xuống, mặc cho trận trận ham muốn như dòng nước xiết đánh sâu vào hắn đến thương tích đầy mình, không thể tự kềm chế. Tử Sở gắt gao mút hồng anh trước ngực người ngọc, một tay nâng kiều đồn của nàng, một tay không an phận lặng lẽ lướt qua bụng, sau đó tham tiến vào giữa hai chân nàng. “Tuyết Nhi. . . . . .” Hai mắt tràn ngập tình dục, Tử Sở trầm giọng nói bên tai nàng, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết mở mắt, trong mê ly, nghe được giọng nói đè nén dục vọng của Tử Sở: “Tuyết Nhi, ta muốn tiến vào. . . . . .” Không đợi Tống Ngâm Tuyết kịp phản ứng, Tử Sở đã một bả lật thân thể của nàng lại, sau đó hai tay cố định bờ eo của nàng, đưa vật cực nóng của hắn từ sau đi vào. “Ư.” “A a.” Thân thể kết hợp, khiến hai người trầm giọng buồn bực hô, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày, dần dần để cho thân thể mình thích ứng, mà Tử Sở sau lưng, mạnh mẽ ngừng thở, cảm thụ được trận trận cảm giác căng chặt mềm mại tê tê dại dại vây quanh phân thân. “Tuyết Nhi, thật là chặt. . . . . .” Trong căng thẳng, Tử Sở tựa hồ cũng không khống chế mình được nữa, hắn bắt đầu trầm luân đưa đẩy, mãnh liệt bộc lộ cảm xúc tràn đầy của mình ra. Trong đầu Thư Ly trống rỗng, cảm thấy trên mặt nóng bừng lợi hại! Dưới thân Tử Sở, người ngọc đẹp như vậy, loại xinh đẹp trong mê loạn, trong thanh tịnh lại mang theo cảm giác chọc người, làm cho thân dưới của hắn căng cứng, miệng đắng lưỡi khô, hai chân không khỏi chậm rãi tới gần, hướng về hai người đang chìm đắm trong sự kích tình. Tay, run rẩy xoa tấm lưng trắng như tuyết nhẵn nhụi trơn bóng của người ngọc, sau đó không ngừng dùng lòng bàn tay xoa khẽ qua lại, khi xúc cảm hoàn mỹ từ đầu ngón tay từng đợt truyền vào trong cơ thể thì Thư Ly rung động, nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Trên người, Tử Sở lần lượt đâm vào thật sâu, làm cho Tống Ngâm Tuyết cắn môi, hai mắt nhắm nghiền. Nàng rõ ràng cảm giác được từng cái biến hóa trong cơ thể mình, khi nghe thấy trong một tiếng hừ nhẹ, một cổ nóng rực đánh úp vào trong cơ thể mình, thì nhanh chóng xoay người, chưởng cùng chưởng gắt gao tương đối, vận dụng nội tức, mạnh mẽ mà hữu lực bức độc tính biến dị trong cơ thể Tử Sở ra. “Phụt” một tiếng, một ngụm máu đen từ trong miệng Tử Sở phun ra, tình cảm mãnh liệt qua đi, đúng là lúc thân thể nhu nhược nhất, cũng cơ hội tốt nhất để bức độc, cho nên Tống Ngâm Tuyết quyết định ra tay vào đúng lúc này. Thân thể bởi vì chưởng lực mà lập tức lui về phía sau, đã không còn tác dụng của mị thuốc cùng kịch độc, cả người Tử Sở chợt nhẹ bẫng! Đương nhiên, loại nhẹ bẫng này, có lẽ cũng không hẳn vì giải trừ độc tính, mà là vì. . . . . . Độc của Tử Sở, đã giải, chính là độc của Thư Ly, lúc này lại càng ngày càng nghiêm trọng! Trải qua phen kích thích thị giác vừa rồi, hắn rốt cuộc không khắc chế được mình nữa, vươn tay ôm lấy thân thể người ngọc bởi vì trải qua tình cảm mãnh liệt mà càng có vẻ hồng hào phấn nộn, cúi đầu hôn. Nếu như nói là Tử Sở thuần khiết, thì Thư Ly chính là tờ giấy trắng, bởi vì hắn một lòng chỉ nghĩ về đàn, trước nay chưa bao giờ biết đến những việc này? Bởi vì tác dụng của dược lực, khiến cho toàn thân hắn biến thành nóng hổi, tựa hồ chỉ có ôm lấy thân thể người ngọc, mới có thể tìm được một chút ít dịu mát thư thích. Học theo Tử Sở, Thư Ly gắt gao hôn Tống Ngâm Tuyết, chính là bởi vì kỹ xảo thật sự quá kém, có nhiều lần va phải hàm răng, đau đến hắn phải nhíu mày. Tống Ngâm Tuyết cuộn mình trong lồng ngực của hắn, yếu ớt thở gấp, một mình Tử Sở đã đủ cho nàng ăn không tiêu rồi, huống chi bây giờ còn có Thư Ly. Toàn thân hiện ra màu hồng phấn, Tống Ngâm Tuyết vô lực mặc Thư Ly”Chà đạp” làn môi mềm mại của nàng, bị ép đáp lại hắn. Lưỡi cùng lưỡi quấn giao, trầm giọng rên lên, Thư Ly tựa hồ cảm thấy chưa đủ, dời môi bắt đầu chậm rãi hôn xuống phía dưới. Một đường đi xuống, đi qua khỏa cao ngất rất tròn, Thư Ly duỗi lưỡi liếm láp, máu chơi đùa đột nhiên nổi lên. Run rẩy một hồi, người ngọc hô nhỏ, điểm mẫn cảm trí mạng làm cho nàng hoàn toàn bạo lộ tất cả nhược điểm của mình trước mắt hắn, khiến Thư Ly không khỏi thấp giọng cười. Mặc dù sắc mặt đỏ đến nhỏ ra máu, nhưng phong thái vẫn tuấn dật nhẹ nhàng như gió xuân, Thư Ly đưa một tay chụp lên khỏa mềm mại kia, vừa xoa nắn vân vê, vừa gặm cắn hôn mút. “Ư a. . . . . .” Đã trải qua một lần hoan ái, thân thể Tống Ngâm Tuyết đã thực sự mẫn cảm đến không chịu nổi, lúc này dưới sự trêu đùa của Thư Ly, nàng không khống chế nổi than nhẹ, tiếng than kia mị hoặc mất hồn, khiến cho lòng người phải rung động. Chim non Thư Ly, vừa nghe thấy tiếng rên yêu kiều, cầm giữ không được, hai tay run rẩy, ôm theo người ngọc cùng ngã vào trong hồ nước, cảm giác ấm áp lập tức đầy dẫy quanh thân, làm cho trái tim bọn họ, trầm luân thật sâu. Khi thân thể bị tiến vào lần nữa, hai tay Tống Ngâm Tuyết run run ôm chặtlấy lưng Thư Ly, để lại đạo đạo vết máu ở đó, chính là lúc này hai người cũng không nhận ra, chỉ quên mình tận hưởng khoái cảm xâm nhập, mê say trầm luân. . . . . . Thân thể thật mỏi mệt, cảm thấy không còn chút sức lực nào, nàng nhớ rõ trước khi thân thể đạt tới cao trào, đã dùng sức bức độc ra khỏi người Thư Ly, nhưng chuyện sau đó, cái gì nàng cũng không biết. “Tỉnh rồi?” Bên tai là tiếng Vô Song. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết yếu ớt mở mắt ra, chậm rãi đánh giá bốn phía, “Tại sao ta lại ở chỗ này, ưm. . . . . .” Cảm giác đau xót trên môi, nhớ tới lúc bị Thư Ly ngốc nghếch hôn môi làm dập, mặt Tống Ngâm Tuyết đầy hắc tuyến, buồn bực nói không ra lời. “Bọn họ. . . . . .” Bất quá buồn bực thì buồn bực, chính sự vẫn cần phải hỏi, hiện tại nàng chỉ muốn biết rốt cuộc hai vị này có sao không? “Yên tâm đi, độc trên người bọn họ đã giải.” Vô Song lạnh nhạt nói, đôi mắt nhìn thẳng người ngọc. “A, vậy là tốt rồi.” Vừa nghe bọn họ không có việc gì, Tống Ngâm Tuyết coi như đã yên tâm, vì vậy toàn thân buông lỏng thở dài, bắt đầu hỏi: “Đúng rồi, tại sao ta lại ở đây? Ta nhớ vừa rồi. . . . . .” “Là chúng ta ôm nàng ra.” Vừa đáp lời, vừa bôi thuốc lên miệng vết thương trên môi cho nàng, Vô Song cười nhạt như gió thổi mây bay. “Các ngươi ôm ta ra á! A, đau quá ——” vừa nghe Vô Song nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết kích động kêu ra tiếng, không ngờ lại động đến miệng vết thương trên môi, không khỏi nhíu mày hô đau. “Cẩn thận một chút.” Nhẹ nhàng đỡ nàng nằm ngửa, Vô Song tiếp tục bôi thuốc cho nàng. Lúc này, hai gò má Tống Ngâm Tuyết ửng hồng, nói thật nhỏ: “Các ngươi, các ngươi. . . . . .” Chuyện đó, là thiệt hay giả?! Bọn họ ôm nàng ra? Vậy thân thể trần truồng của nàng, bộ dạng khi tình cảm mãnh liệt qua đi đều bị bọn họ nhìn thấy? Tống Ngâm Tuyết lúng túng, mặt nóng bừng lợi hại. Vừa thấy nàng như thế, cánh tay đang bôi thuốc của Vô Song khựng lại, sau đó khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ nhẹ rủ mắt xuống, không nói được lời nào. Hắn biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, kỳ thật trên thực tế hắn cũng đã nghĩ đến việc này. Có trời biết khi bọn hắn ẵm người ngọc té xỉu tại ôn tuyền, toàn thân ẩm ướt nhưng vẫn lộ ra màu hồng phấn gợi cảm, làm cho huyết mạch bành trướng, vẻ xinh đẹp cùng mị hoặc cực hạn trêu chọc hắn, khiến hắn muốn hung hăng đè nàng dưới thân, một lần lại một lần muốn nàng! Kỳ thật không chỉ là hắn, chỉ sợ tất cả mọi người ở đó lúc ấy, trong lòng bọn họ, đều có ý nghĩ như vậy a. Đôi mắt Vô Song tối sầm lại, trên tay thất thần một cái, không khỏi đụng phải miệng vết thương của nàng, khiến nàng thở nhẹ một hồi, lấy lại tinh thần, nở nụ cười nhàn nhạt, Vô Song xin lỗi, không khỏi trêu chọc: “Mới hai cái đã hôn mê, sau này chúng ta nhiều người như vậy thì nàng biết làm sao?” “Nhiều người như vậy! Không phải các ngươi là muốn, muốn cùng nhau..” Tống Ngâm Tuyết hơi sợ, bộ dạng vẫn còn rất sợ hãi. “Cùng nhau làm sao? Chủ ý này không tệ! Lần sau chúng ta thử xem nhé?” Cố ý trêu ghẹo nàng, hai mắt Vô Song nhìn nàng chăm chú, khiêu khích nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết nhanh chóng lắc đầu, thái độ kiên định nói:“Không được! Tuyệt đối không được!” ” Tuyết Nhi muốn chúng ta làm sao bây giờ? Nhiều phu quân như vậy, nhưng nương tử cũng chỉ có một, nếu sau này chúng ta đều muốn, thì biết làm thế nào . . . . . .” “Nhịn xuống!” Vô Song nghiền ngẫm, Tống Ngâm Tuyết hung ác! “Nhưng sẽ nhịn ra bệnh mất!” “Vậy cũng phải nhịn!” Vô Song tiếp tục, Tống Ngâm Tuyết vẫn hung ác như trước! “Ha ha. . . . . .” Bị bộ dạng đáng yêu của nàng mê hoặc, Vô Song nhẹ nhàng cười, gương mặt tuấn nhã, mái tóc bay nhẹ theo gió, mị hoặc vô hạn. “Tuyết Nhi, ta không muốn làm cùng người khác, ta muốn một mình cả đêm hảo hảo tra tấn nàng, tra tấn khiến nàng không xuống giường được. . . . . .” Chậm rãi để sát vào vành tai Tống Ngâm Tuyết, Vô Song cười gian, hắn nhẹ nhàng in một nụ hôn lên má nàng, sau đó mập mờ mà xấu xa thấp giọng nói: “Tuyết Nhi, đã lâu nàng không có giúp ta rồi, ta rất muốn. . . . . .” Mặt”Vụt” một cái đỏ bừng, Tống Ngâm Tuyết lập tức lên tiếng, kiên quyết cự tuyệt: “Không được!” Nói giỡn sao, nàng mới vừa được nghỉ ngơi, không thể lại rơi vào miệng sói nữa! “Ha ha, Tuyết Nhi.” Nhìn người yêu, Vô Song nhẹ nhàng vươn tay xoa mặt của nàng, sau đó vuốt ve chậm rãi nói: “Yên tâm đi, Tuyết Nhi, hiện tại ta sẽ không động đến nàng, nàng còn có đại sự phải làm, nếu lúc này quá mệt nhọc thì cũng không tốt lắm.” Lời mà Vô Song nói…, như như gió mát thổi vào trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, khiến nàng ấm áp một hồi, tuy nhiên ngay lúc này, thiên sứ biến thành ác ma, sau khi hôn trộm kiều môi của nàng, cười tà ác nói:“Nhưng Tuyết Nhi, đợi sau khi đại sự hoàn thành, ta muốn nàng sinh cho ta thật nhiều thật nhiều con. . . . . .” Thật nhiều. . . . . . Thật nhiều con? Tống Ngâm Tuyết trố mắt, rùng mình, vô thức quát to một tiếng: “Đi chết đi——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.