Nói đi, ta sẽ không trách ngươi.” Tống Ngâm Tuyết gật đầu nói. “Tạ ơn quận chúa!” Thấy vậy, Mân Côi cúi thấp người, mở miệng nói: ” Vị phu quân đầu tiên của Quận chúa là Thư Ly công tử, ngài ấy vốn là tội thần. Hôm ngài ấy bị hành hình quận chúa vừa vặn đi ngang qua pháp trường. Bởi vì Thư Ly công tử tuấn mỹ phi phàm, cho nên, cho nên quận chưa đã cướp pháp trường, mang về phủ trở thành phu quân. . . . . .”” Vị phu quân thứ hai của Quận chúa là Kỳ Nguyệt công tử, nghe nói ngài ấy vốn dĩ có một vị hôn thê. Có một ngày quận chúa và Lục hoàng tử điện hạ đi ra ngoài du ngoạn thì trong lúc vô tình nhìn thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp. Vì vậy dưới sự xúi giục của ngài, Lục hoàng tử đã, đã làm nhục cô ấy trước mặt mọi người. Nữ nhi bị làm nhục, tất nhiên là khôngcòn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Khi Kỳ Nguyệt công tử nghe được tin vị hôn thê của mình thắt cổ tự vận thì tức giận rút kiếm muốn tìm quận chúa báo thù. Nhưng công tử vốn không có võ công, hai ba chiêu liền bị Minh Tịnh công tử quật cho ngã lăn ra đất, sau đó. . . . . .” Mân Côi nói đến chỗ này liền do dự một chút.“Sau đó cũng vì có tướng mạo tuấn mỹ, bị ta nhìn trúng rồi thu nhận hắn làm phu quân phải không?” Tống Ngâm Tuyết u ám nói tiếp.Nghe vậy Mân Côi khẽ lắc đầu: “Aiii, kỳ thật cũng không tính là thu nhận, bởi vì lúc ấy quận chúa nói, nếu như Kỳ Nguyệt công tử không làm phu quân của quận chúa …, quận chúa sẽ hạ lệnh giết cả nhà ngài ấy!”Gì? Giết cả nhà hắn! Nhữ Dương quận chúa ơi Nhữ Dương quận chúa, cô thật sự quá lắm rồi! Tống Ngâm Tuyết hậm hực nghĩ, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, thở phì phì nói: “ Người thứ ba là ai? Làm sao hắn trở thành phu quân của ta?”” Vị phu quân thứ ba của Quận chúa là Lâm Phong công tử, vị công tử này lại tự mình đưa tới cửa!”Hả! Tự mình đưa tới cửa? Còn có chuyện như vậy sao!Trợn tròn hai mắt, Tống Ngâm Tuyết khó hiểu. Vừa rồi nghe Mân Côi diễn tả, nàng còn tưởng rằng năm vị phu quân của nàng đều bị mình dùng thủ đoạn đê tiện cưỡng ép ở rể, không nghĩ tới lại có gã tự đưa tới tận cửa! Thế giới này đúng là rộng lớn, không thiếu điều lạ, bất ngờ, thật là quá bất ngờ! “Nói mau, Lâm Phong công tử này là người như thế nào?”“Dạ!” Khom người, Mân Côi tiếp tục nói: ” Lâm Phong công tử này vốn là một công tử trăng hoa nổi danh nhất nước Đại Tụng, cả ngày lưu luyến trong bụi hoa. Vì tướng mạo ngài ấy cực kỳ tuấn mỹ, cho nên rất được nữ tử yêu thích. Ngài ấy nghe nói dung mạo quận chúa khuynh thành tuyệt sắc, trong một nhà lại cưới liền hai phu quân, cảm thấy rất thú vị, cho nên mới xung phong tự tiến cử làm phu quân.”A a,a a a a — hóa ra là có chuyện như vậy! Ruồi bọ không đậu không đẻ trứng, mấu chốt nằm ở chỗ tiếng xấu của Nhữ Dương quận chúa này vang xa, cho nên mới tên công Tử trêu hoa ghẹo nguyệt này mới mò đến cửa.Cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với thân phận của mình, Tống Ngâm Tuyết gật đầu ra hiệu cho Mân Côi tiếp tục nói.Thấy vậy, Mân Côi hiểu ý tiếp tục: ” Vị phu quân thứ tư của Quận chúa là Vô Song công tử. Vô Song công tử này không chỉ tuấn tú, còn có khả năng dùng độc độc nhất vô nhị, nghe nói thiên hạ không có mấy người là đối thủ của ngài ấy. Mọi người cũng không biết tại sao ngài ấy lại về làm phu quân của quận chúa, chỉ biết là hình như Vô Song công tử đã có ước định gì đó với ngài.” “Ước định?” Rốt cuộc là cái dạng ước định gì khiến một nam tử y độc vô song phải cam nguyện mang danh “chàng hầu” ở lại trong phủ? Sự tình có vẻ hơi phức tạp đây! Tống Ngâm Tuyết không nói gì nữa chỉ thầm suy xét trong lòng. Thấy vậy, Mân Côi không phát biểu ý kiến, chỉ tiếp tục nói: ” Vị phu quân thứ năm của Quận chúa là Tử Sở công tử! Nói đến Tử Sở công tử này, lai lịch của ngài ấy cũng không tầm thường! Bởi vì các quốc gia chế ước lẫn nhau, cho nên đôi bên đều phái con tin qua nước kia để đối phương yên lòng, Tử Sở công tử này chính là Tam hoàng tử của nước láng giềng Đại Lương!”“Tam hoàng tử. . . . . .” Tống Ngâm Tuyết nghe vậy thì vô cùng khiếp sợ, trong lòng hô to: không thể nào, Nhữ Dương quận chúa này cũng quá lợi hại rồi. Người ta đường đường là Tam hoàng tử một quốc gia lại tới đây làm phu quân cho nàng ta? Lại chỉ là một trong các phu quân? Việc này đúng là không thể nào nói nổi . . . . . “Chẳng lẽ Tử Sở kia cũng bị ta bắt về?” “Không phải ạ! Tử Sở công tử được Thánh Thượng thưởng cho quận chúa !”A? Hoàng đế ban thưởng ? Không thể nào! Hắn làm như vậy, chẳng lẽ không sợ đắc tội nước Đại Lương sao?“Có phải Quận chúa đang nghĩ, Thánh Thượng làm như vậy, chẳng lẽ không sợ chọc giận nước Đại Lương? Kỳ thật sẽ không –” Mân Côi cười đắc ý, hài lòng tiết lộ: “Yên tâm đi, quận chúa! Phàm là những hoàng tử đi làm con tin thì ở nước nhà đều không được sủng ái. Bằng không cũng sẽ không bị các quốc vương tống ra cửa, đến quốc gia khác cho người ta lạnh nhạt.”“Thánh Thượng hiểu được điểm này, cộng thêm quan hệ với Vương gia, lại đặc biệt yêu thương quận chúa, biết ngài yêu thích mỹ nam, cho nên mới có ý tốt thuận nước đẩy thuyền thưởng Tử Sở công tử cho ngài!”Sau khi nghe hết bài giới thiệu của Mân Côi, trong lòng Tống Ngâm Tuyết vô cùng lo lắng, nhưng mà càng lo lắng nàng càng phát hiện ra sự thâm sâu trong đó.Nữ tử thừa kế tước vị? Chuyện này vốn đã rất kinh thế hãi tục rồi! Còn đặc biệt cho phép nàng lấy thật nhiều phu quân? Không chỉ như thế, đã biết nàng yêu thích nam sắc, còn công nhiên dung túng, tặng con tin của một quốc gia cho nàng mang về phủ vui đùa? Hoàng đế Đại Tụng à, dụng tâm ‘khổ sở ’ của ngươi, thật sự làm cho Ngâm Tuyết khó mà nhận nổi . . . . . .Híp mắt lại, âm thầm suy nghĩ, trong đầu Tống Ngâm Tuyết nhanh chóng suy nghĩ. Đối với một loạt tin tức Mân Côi vừa cung cấp, trong lòng nàng đã có một tính toán riêng.“Mân Côi! Nói cho ta biết, trong năm vị phu quân của ta, bình thường ngươi yêu thích ai nhất?”“Quận chúa tha mạng! Quận chúa tha mạng! Các vị công tử đều là của quận chúa , nô tỳ không dám có suy nghĩ vượt quá bổn phận!” Vừa nghe đến đó, Mân Côi lập tức sợ hãi quỳ xuống.Phỏng chừng lại do tính tình thô bạo của cô quận chúa này gây họa rồi! Thấy nàng ta buồn cười như vậy, Tống Ngâm Tuyết liền kéo nàng lên an ủi: “Ngươi yên tâm đi, không phải ta muốn trị tội ngươi, ta chỉ muốn biết rõ tính nết bọn họ như thế nào thôi?” “Thì ra là như vậy!” Nghe vậy gật gật đầu, Mân Côi nói luôn miệng: “Thì ra quận chúa muốn biết tính nết các vị công tử xem ai được bọn hạ nhân yêu thích nhất? Đương nhiên là Lâm Phong công tử rồi!” “Thư Ly công tử quá lạnh nhạt, đối xử với ai cũng lạnh như băng, tất cả mọi người đều không dám tới gần ngài ấy. Kỳ Nguyệt công tử mặc dù là người khá tốt, nhưng mỗi khi vừa thấy quận chúa liền lập tức nổi trận lôi đình, thề phải giết chết quận chúa, cho nên mọi người cũng không dám thân cận quá. Nói đến Vô Song công tử, ngài ấy dùng y độc nổi tiếng thiên hạ, từ trước đến nay giết người trong vô hình. Mọi người nhìn thấy chỉ muốn bỏ trốn, sao còn dám trêu chọc! Cuối cùng là Tử Sở công tử ! Có lẽ do Tử Sở công tử sinh ra ở gia đình đế vương, nên luôn có vẻ cao quý hơn người khác. Dù bình thường ngài ấy trông rất nho nhã yếu ớt, nhưng cũng là người thanh cao nhất!” Mân Côi chậm rãi trần thuật, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết gật gật đầu, “Theo lời ngươi nói thì bọn họ quả thực cũng không dễ tiếp cận! Không biết Lâm Phong công tử thì thế nào?”“Lâm Phong công tử lại rất dễ nói chuyện! Mỗi lần thấy chúng nô tỳ, công tử đều cười tủm tỉm còn nháy mắt, đôi khi còn làm mấy trò xiếc nho nhỏ trêu chọc chúng nô tỳ.”Ơ, đúng là phong nguyệt vô biên, ở bên ngoài đùa giỡn nữ tử còn không đủ, về phủ còn không thay đổ bản tính! Được lắm, Lâm Phong công tử phải không? Lần sau nhìn thấy ngươi, bản quận chúa không phải dạy dỗ ngươi một trận!Đắc ý nghĩ, trong mắt lấp lánh ý cười, Tống Ngâm Tuyết miễn cưỡng nằm lại trên giường, thoải mái hưởng thụ tiêu hóa tất cả những chuyện nàng biết được hôm nay. . . . .