*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Thịnh Vũ nói sẽ cho Thư Lan thời gian là bốn năm, Thư Lan có thể không chấp nhận tình yêu của anh, thế nhưng anh sẽ không buông tay, cũng sẽ không để Thư Lan có cơ hội cùng người khác bên nhau. Tiêu Thịnh Vũ vốn cường thế bá đạo, đây chính là ranh giới cuối cùng của anh, là sự nhân nhượng mà anh dành cho cậu.
“Anh có thể cho em thời gian để em từ từ quên đi nỗi đau kia, thế nhưng đến cuối cùng, người có thể cho em hạnh phúc nhất định là anh.” (Bá đạo trên từng hạt gạo T^T)
“Anh che chở em, sau đó em muốn bay thế nào cũng được.”
“Nhanh lớn thêm một chút, anh sẽ chờ em, bảo bối của anh.”
Thư Lan tiếp điện thoại xong vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, tuy rằng cậu biết Tiêu Thịnh Vũ sớm muộn gì cũng sẽ tìm được cậu, thế nhưng không nghĩ tới Tiêu Thịnh Vũ lại nguyện ý đưa ra điều kiện như vậy.
Bốn năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, vừa lúc Thư Lan sắp học xong, nhưng cũng có thể phát sinh bất cứ chuyện gì, trước đó Tiêu Thịnh Vũ một bước không rời Thư Lan, hiện tại lại chủ động đưa ra điều kiện như vậy, trong lòng Thư Lan chẳng nói rõ là tư vị gì, nếu là do Tiêu Thịnh Vũ yêu người khác, như vậy bọn họ chia tay cũng là tự nhiên, nếu là… Cậu không biết nên làm thế nào cho phải.
Cậu yêu Tiêu Thịnh Vũ, rất yêu, hiện tại ngoài yêu ra thì lẫn trong đó còn rất nhiều xúc cảm phức tạp, thời gian trôi qua, Thư Lan nghĩ, hoặc là chậm rãi nhạt đi, hoặc là cũng không còn cách nào tự kiềm chế.
Về phần Tiêu Thịnh Vũ, anh sẽ đồng ý để Thư Lan một mình rời đi những bốn năm sao, đương nhiên là không thể nào.
Cho nên hai tháng sau đó, việc Tiêu Thịnh Vũ chạy đi tìm Thư Lan cũng không có gì là lạ, chỉ là lúc hai người gặp nhau lại có chút lúng túng.
Thư Lan yêu thích nhất chính là buổi tối sau khi học xong, về nhà liền tự tay nấu ngay món ăn trung quốc cho bản thân, cho nên cậu liền mang tạp dề hình gấu pooh nhặt rau ở trong bếp, sau đó chuông cửa liền vang lên.
“Ai?” Thư Lan nghi hoặc.
“Tiên sinh, giao hàng.” Âm thanh có chút trầm thấp khàn khàn.
“Tôi không có đặt hàng gì cả.”
“Nhưng là…”
Thư Lan tưởng cách một tầng cửa không thể thuận tiện nói được, liền mở cửa ra.
“…” Thư Lan vừa nhìn liền sửng sốt, đột nhiên theo bản năng lùi một bước, không biết Tiêu Thịnh Vũ đột nhiên lật lọng là có ý gì.
Tiêu Thịnh Vũ thở ra một hơi, phong trần mệt mỏi đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm bao gì đó, nào có nhân viên giao hàng gì đâu, Thư Lan liền ý thức được mình bị gạt, trong lòng có chút bất an.
Nam nhân này rõ ràng là cái hung tàn, cường thế, nhưng bây giờ lại phảng phất như đang cố gắng cởi bỏ tất cả lạnh lùng, khóe miệng nâng lên, nhanh chóng lấy tay chống ở trên cửa, phòng ngừa Thư Lan đóng cửa nhốt anh ở ngoài, một tay khác lén ở sau lưng siết chặt, kỳ thực Tiêu Thịnh Vũ đang rất khẩn trương.
“Thân ái… Hôm nay là lễ tình nhân.”
“Chúng ta rõ ràng…” Không còn là tình nhân, chẳng phải cũng đã chia tay rồi hay sao.
“Anh đến đây là muốn em đồng ý cho anh theo đuổi em.” Tiêu Thịnh Vũ từ sau lưng lấy ra một bó hoa mân côi*, vài cánh hoa dính nước, long lanh mê người.
(*Hoa mân côi đây này *chỉ chỉ*)
Thư Lan khẽ lắc đầu, lui về sau nữa, ánh mắt Tiêu Thịnh Vũ hơi ảm đạm, vẫn là đem hoa nhét vào trong lồng Thư Lan, ở giữa bó hoa là một thiệp chúc mừng.
“Mở ra xem đi.”
Thư Lan có chút không đành lòng, liền mở card ra, trên đó viết:
“Thân ái, anh không nhà để về, cầu bao dưỡng ~ “
Cậu nhận ra đây là nét chữ của Tiêu Thịnh Vũ, cho nên sau khi nhìn thấy sau từ ‘Bao dưỡng’ còn kèm theo một đường lượn sóng, nhất thời khiến cho Thư Lan kinh hãi, trong lòng ngổn ngang, một cơn gió Bắc thổi tới, im lặng. (:v)
“Anh chỉ muốn cùng em ăn bữa cơm ngày hôm nay thôi.”
Nhìn thấy một nam nhân cao một mét tám mấy như Tiêu Thịnh Vũ thành thục dùng loại ánh mắt mong đợi này nhìn về phía mình, ngay cả ý định sắt đá cũng bị đánh tan.
Thư Lan mềm lòng, cậu dù sao cũng là người nhẹ dạ, “Chỉ có ngày hôm nay.”
“Được.” Tiêu Thịnh Vũ rất phối hợp mà đáp ứng.
Tiêu Thịnh Vũ tựa như vô cùng quen thuộc, đem bó hoa mân côi cắm vào bình thủy tinh, đặt ở trên bàn ăn. Trên mặt mang theo ý cười hiếm thấy, lại không che lấp được uể oải.
Thư Lan mím môi, sau một hồi giằng co trong lòng, “Anh có thể đi tắm rửa, sau đó mới ăn cơm cũng được.”
Tiêu Thịnh Vũ không nén được trong lòng hả hê, mò từ phòng khách đến phòng bếp, mới tìm thấy cậu, lập tức kéo cậu qua ‘Bẹp’ một cái, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Thư Lan đột nhiên đẩy Tiêu Thịnh Vũ, “Đi ra!”
Tiêu Thịnh Vũ trong lòng đau xót, trấn định một hồi rồi thả Thư Lan ra, “Không đùa em nữa, anh đi tắm.” Nói xong quay người nhấc chân đi về phía phòng tắm.
Bốn mặn một canh, hoàn toàn không có bầu không khí lãng mạn của lễ tình nhân, nhưng Tiêu Thịnh Vũ đã lâu không được ăn thức ăn doThư Lan nấu, gắp đũa lia lịa, đầu cũng không ngẩng lên, Thư Lan yên lặng ngồi ở đối diện nhai kỹ nuốt chậm, hoàn toàn bất đồng với vẻ luyên thuyên nói chuyện của Tiêu Thịnh Vũ.
“Đêm nay thu lưu anh một chút.” Tiêu Thịnh Vũ nuốt cơm trong miệng xuống, không mặn không lạt nói.
Thư Lan nhướng mắt lên, quả nhiên bắt đầu tiến thêm một thước, mình lại không rõ anh quá sao, lại chẳng nhớ kĩ điều đó, hiện tại để anh lật lọng cũng là đáng đời.
“Anh ngày mai sẽ đi.” Tiêu Thịnh Vũ dừng một chút, “Thật sự, vé máy bay cũng đặt rồi, anh chính là tới thăm em một chút liền đi.”
“Được.”
“Khả năng sắp tới anh khá bận, không thể thường xuyên đến xem em, có việc liền gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm.” Thư Lan cúi mắt, kỳ thực một chút cũng không chú ý đến lời nói của anh.
“Hiện tại thành phố Z rất loạn, em ra ngoài phải cẩn thận, chờ em bình tĩnh rồi anh liền đón em về nhà.”
“Nói sau đi.” Thư Lan không nghĩ sẽ trở về sống cùng Tiêu Thịnh Vũ, cũng như là việc nối lại quan hệ giữa hai người.
“Được, không nói chuyện này nữa.” Tiêu Thịnh Vũ cười cười.
Tiêu Thịnh Vũ chấp nhận ngủ một đêm trên ghế salon ở phòng khách, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Tiêu Thịnh Vũ phải trở về nước, trước khi đi muốn đến hôn Thư Lan một cái, kết quả phát hiện Thư Lan đã đem cửa phòng ngủ khóa lại, Tiêu Thịnh Vũ thở dài, rời đi.
Vốn là cuộc sống yên tĩnh thật giống như đều bị Tiêu Thịnh Vũ đến phá rối, Thư Lan học xong, lúc trên đường trở về nhà trọ liền cảm thấy có người đi theo mình.
Tại siêu thị, Thư Lan ôm một đống đồ vật, mơ mơ màng màng quên phải lấy cái rổ trước, kết quả đồ từ khe hở cánh tay rơi rầm xuống, Thư Lan vừa mới chuẩn bị ngồi xổm xuống thì có có một người đàn ông mặc jacket giúp Thư Lan nhặt lên rồi đặt ở trên giá, sau đó không nói một lời mà đi tới chỗ khác.
Thư Lan híp híp mắt, người đàn ông này đã theo cậu hai ngày liền, không giống như là uy hiếp, mà giống như theo để bảo vệ.
Thư Lan suy nghĩ một chút, tám phần mười có liên quan đến Tiêu Thịnh Vũ, mấy ngày trước Tiêu Thịnh Vũ cơ hồ mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho cậu, hỏi đủ chuyện này nọ, thế nhưng hiện tại lại trở nên yên lặng, cũng không đến tìm mình, vốn cho rằng anh bận rộn nên không có thời gian đến quấy rối, hiện tại chỉ sợ là anh đã ngầm điều người tới theo dõi mình.
Bất quá đối với Tiêu Thịnh Vũ, hẳn là như mèo dễ dàng nắm bắt chuột.
Vốn Thư Lan chẳng thèm quản, cũng không muốn trực tiếp đối mặt với người đàn ông theo đuôi mình, chỉ tiếc trời không chiều lòng người, phiền phức lại tìm tới Thư Lan.