Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1192: Ngươi Có Thể Bớt Vô Sỉ Hay




- Rốt cuộc vẫn xảy ra biến cố!
Hỏa Thiên Trọng nói thầm trong lòng..
Bỗng nhiên Liệt Viêm Hổ bị cấm cố vì vụ nổ này cũng được thả ra, Liệt Kim sơn mạch lúc này còn thừa năng lượng của Kim Liệt U Châu sót lại bị nó hấp thu sạch sẽ.
Vào lúc này nó đã đột phá linh thú bát giai cấp thấp đỉnh phong, trở thành linh thú bát giai trung cấp.
Một gã Thánh giả phát hiện Địa Liệt Viêm Hổ khác lạ, lập tức kinh hô:
- Sư đệ, lão hổ này tình huống không đúng.
Hỏa Thiên Trọng nhìn qua Địa Liệt Viêm Hổ, hắn còn không nói chuyện thì một tên Thánh giả khác kinh hô:
- Nó... Nó đang mượn nhờ năng lượng của Liệt Kim sơn mạch đột phá, nhanh... Mau ngăn cản nó, một khi nó đột phá chúng ta sẽ gặp nạn.
Hắn nói xong và lập tức dùng toàn lực oanh kích Địa Liệt Viêm Hổ.
Nếu để Địa Liệt Viêm Hổ đột phá, sư đệ Hỏa Thiên Trọng cũng chưa chắc thắng được, cho nên tuyệt đối không thể để Địa Liệt Viêm Hổ tiến giai.
Đáng tiếc hắn công kích chưa tới thì sơn mạch nổ tung.
Một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa.
Thiên phú thần thông của long tộc, long ngâm!
Sóng âm đáng sợ quét qua hư không, nham thạch gần đó bị nổ thành bụi phấn, những không khí trên cao nổ tung, mấy tên Thánh giai không đề phòng bị ảnh hưởng không nhỏ, màng tai của bọn chúng đau nhức không thôi, không thể không lui lại, mà đám Huyền Đế của Dược Môn bay tới từ trne cao ngã xuống, bọn chúng không chịu nổi sóng âm trùng kích.
Một thân ảnh màu lam xuất hiện trên không sơn mạch.
Một con chân long hiện ra, là thần thú chân chính, thân thể dài trăm trượng uốn éo trên cao, nhìn qua vô cùng uy mãnh, cho người ta cảm giác áp bách.
Chân long, thậm chí là thần thú chí cao vô thượng, khí thế của nó uy mãnh cuồng bá và không mất đi uy nghiêm, còn có khí chất tôn quý nhất, không phải bất luận linh thú gì có thể so sánh.
Trên đỉnh đầu chân long chí cao vô thượng là một thanh niên đang đứng.
Chỉ thấy trong tay của hắn cầm long thương màu vàng, hắn như long kỵ sĩ, cực kỳ bắt mắt!
Đệ tử Dược Môn nhìn thấy chân long thì cả kinh.
- Chân... Chân long thần thú, ta... Ta không phải hoa mắt chứ?
- Kim Liệt sơn mạch xảy ra chuyện gì, trước đây nghe nói giam giũ Địa Liệt Viêm Hổ, bây giờ lại có chân long thần thú, nơi đó chẳng lẽ là dị địa?
- Trên đầu chân long có người, chẳng lẽ có người tiến vào Dược Môn chúng ta sao?
- Lão môn chủ cùng vài vị lão Thánh Chủ đang ở đó, chắc đủ ứng phó rồi.
Hỏa Trần, Hỏa Hạo cùng Hỏa Hương Mính đều gặp qua Lăng Tiếu.
Bọn họ nhìn thấy Lăng Tiếu trên đầu châ long, biểu lộ của bọn họ ngây ngốc.
Hỏa Trần như phát điên hét.
- Không có khả năng... Hắn làm sao có thể có chân long thần thú làm hộ thân linh thú chứ, chuyện này không thẻ nào.
Một năm trước Lăng Tiếu dùng luyện đan đạp lên đầu của hắn, mà nữ nhân hắn ưa thích lại chọn Lăng Tiếu, chuyện này khiến hắn đố kỵ nổi điên lên, sau đó còn bị Lăng Tiếu đánh một trận.
Trong lòng của hắn hận Lăng Tiếu, hận không thể dẫm nát Lăng Tiếu rửa nhục, đáng tiếc Lăng Tiếu bị thái thượng trưởng lão Hỏa Đường mời vào Dược Môn, kế hoạch của hắn không dùng được..
Hôm nay Lăng Tiếu lại xuất hiện, rõ ràng còn cưỡi chân long thần thú, hắn sao không điên.
Hắn không dám tin sự thật trước mặt.
Mà Hỏa Hạo cùng Hỏa Hương Mính hai người cũng không tin, nhưng mà chuyện diễn ra trước mắt không tin có được gì?
Bọn họ chỉ không biết vì sao Lăng Tiếu xuất hiện ở đây.
- Sư muội, Lăng Tiếu này thật sự là nhân kiệt của loài người!
Hỏa Hạo nhìn Hỏa Hương Mính than thở.
Hỏa Hương Mính gật đầu, trong mắt đẹp có vài phần sùng bái.
Trong nội tâm nàng sùng bái không chỉ với chiến lực, còn có thiên phú luyện đan trên nàng mới khiến nàng khuất phục.
Nhưng mà nàng biết rõ, nam nhân trước mặt này nàng xứng sao?
Hỏa Thiên Trọng và đám Thánh giả ngơ ngác nhìn qua chân long, vạn năm tu tâm cũng không cách nào làm bọn họ bình tĩnh.
Bọn họ nào biết Lăng Tiếu không chết, hơn nữa thực lực còn tăng mạnh, hơn nữa còn có chân long bát giai xuất hiện, chuyện này khiến bọn họ không biết dưới phong ấn xảy ra chuyện gì.
Kim Liệt U Châu đi đâu? Chẳng lẽ bị Lăng Tiếu chiếm rồi sao?
Khí thế của Địa Liệt Viêm Hổ càng tăng cao, hỏa mang cường đại không ngừng tỏa ra ngoài, hỏa diễm đáng sợ bắn ra ngoài.
Một tiếng hổ gầm vang lên, dù không bằng long ngâm nhưng cũng chấn động tâm thần.
Thân thể Địa Liệt Viêm Hổ biến lớn vài phần, lông của hắn càng sáng bóng, chữ "Vương" trên trán càng uy mãnh bá đạo.
- Nhân loại đáng chết, tử kỳ của các ngươi đã đến!
Địa Liệt Viêm Hổ nhìn chằm chằm vào năm tên Dược Môn trước mặt la to.
Nó thân là hộ vệ thú hoàng, thân binh của Chúc Vu vương tử điện hạ, hắn lại bị cấm chế một năm, sống chết của vương tử không rõ, nó đã sớm phát thệ, chỉ cần có thể đi ra ngoài thì nó nhất định phải ăn sạch nhân loại ở đây!
Thời điểm Địa Liệt Viêm Hổ muốn tấn công đám người Hỏa Thiên Trọng, Lăng Tiếu đứng trên đầu chân long nói:
- Địa Liệt Viêm Hổ, ngươi chờ chút, ta sẽ cho ngươi phát tiết đủ.
Lăng Tiếu nói một tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn qua đám người Hỏa Thiên Trọng, cuối cùng nhìn vào Hỏa Thiên Trọng, trên khuôn mặt mang theo sát ý.
- Sư thúc, ngươi không nghĩ tới sao?
Hỏa Thiên Trọng muốn nói cái gì, nhưng mà trong lòng cũng không nói gì, hắn biết nói gì cũng vô dụng.
Cục diện hôm nay hắn có thể khống chế sao?
Một tên Thánh giả bên cạnh mỉm cười nói:
- Tiểu tử, ngươi có thể phá phong mà ra, chúng ta rất vui vẻ, như vậy chúng ta không có áy náy rồi, chỉ là... Kim Liệt U Châu của chúng ta, mời ngươi giao ra.
- Ha... Ha ha!
Lăng Tiếu cười lớn, hắn cười rất lớn, nhưng mà chứa đầy sát ý.
Hắn không nghĩ đến lão đầu này còn đòi hắn giao Kim Liệt U Châu ra.
Trước không nói Kim Liệt U Châu có bị hủy hay không, nhưng mà dựa vào lời này hắn cảm thấy lão già này quá vô sỉ.
Bộ hắn không biết Kim Liệt U Châu vốn không phải của Dược Môn sao?
Là ai hiệp trợ bọn chúng phong ấn Kim Liệt U Châu mà lâm vào tuyệt cảnh?
Hôm nay phá phong ra ngoài còn có mặt mũi đòi Kim Liệt U Châu, cảnh giới vô sỉ này không có địch thủ.
Lăng Tiếu cười chính mình lúc đó quá mức ngây thơ, rõ ràng tin tưởng Hỏa Thiên Trọng nói chuyện, sau đó còn không thu Kim Liệt U Châu.
Nhưng mà cho dù hắn thu Kim Liệt U Châu, kết cục cũng như vậy, người ta quan tâm chỉ là Kim Liệt U Châu mà không phải hắn, nếu như lúc đó lựa chọn thu thì hắn đã chết ở đây rồi.
Một năm trước hắn không thể làm gì Dược Môn, thế nhưng mà hôm nay hắn không sợ Dược Môn.
Hắn đi ra chính là muốn hạ mã uy Dược Môn, sau khi ra ngoài hắn không ngờ Địa Liệt Viêm Hổ còn không có đi, lại đột phá vào lúc mấu chốt, chuyện này làm hắn kinh hỉ.
Có thần thú chân long và Địa Liệt Viêm Hổ đột phá bát giai trung cấp, thế trận như vậy Lăng Tiếu còn sợ gì?
Huống chi Long Nữ chính là châ long, sức chiến đấu cường hãn, cho dù là linh thú bát giai trung cấp cũng không phải đối thủ của nàng.
Một long môt hổ liên thủ cũng đáng để Dược Môn đau đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.