Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1260: Phiêu Hương Thiết Ngọc (2)




Bởi vì từ lúc hắn xuất đạo đến nay mới chỉ 200~300 năm, từ lần đầu tiên xuất hiện hắn mới chỉ là trung giai Địa Hoàng, lúc ấy hắn chỉ dám động thủ với những nữ tử của thế lực nhỏ hoặc không có bối cảnh, về sau theo thực lực của hắn không ngừng tăng lên, lá gan của hắn cũng càng lúc càng lớn, sau khi đạt tới đê giai Thiên Tôn đã dám đi trộm nữ đệ tử của lục phẩm tông môn rồi, cho đến giờ đạt đến cao giai Thiên Tôn, thế lực tông môn hoặc gia tộc Ngũ phẩm hắn đã không để vào mắt nữa.
Trừ phi là siêu cấp cao thủ đạt đến Huyền Đế giai chính thức ra tay chặn giết hắn, bằng không đừng ai mơ tưởng đối phó được hắn.
Hắn một kẻ tán tu, thực lực sao có thể tăng mạnh chỉ trng mấy trăm năm ngắn ngủn chứ?
Cái này đương nhiên không thoát khỏi quan hệ với kỳ ngộ của hắn rồi!
Hắn vốn là một Vương cấp võ giả bình thường, trong một lần tình cờ từ trong một Bí Cảnh đạt được truyền thừa từ một đời "Thâu hương" danh xưng độc hành hái hoa đạo tặc Nam Suất vạn năm trước.
Nam Suất tại vạn năm trước cũng có hiển hách uy danh, trong Trung Vực lưu truyền một câu thế này: phòng hỏa phòng đạo phòng thâu hương!
Đủ thấy danh tiếng "Thâu hương" Nam Suất vang dội cỡ nào rồi.
Phiêu Hương Vạn Lý không chỉ có kế thừa công lực truyền thừa, còn kế thừa phẩm hạnh háo sắc, cùng với tất cả trân tàng của Nam Suất khi còn sống, trong đó còn có một kiện đê giai thánh khí, đây cũng là chỗ dựa khiến hắn từng thoát khỏi tya một tên Đế cấp chính thức.
Phiêu Hương Vạn Lý cẩn thận từng li từng tí rời khỏi khe đá, đánh giá hoản cảnh một phía một chút, đang định tìm nơi thâu hoan thì nhuyễn hương phấn trong người hai nữ nhân kia đã hết hiệu lực.
Hai nữ đồng thời tỉnh lại, nhìn nam nhân gầng trong gang tấc đều cực kỳ kinh hãi!
Nử tử áo trắng thất thanh nói:
- Ngươi là ai? SAo lại mang chúng ta đến nơi này?
Nử tử áo đỏ càng dứt khoát, lập tức rút ra một mồi thành Linh Khí, đề phòng tên kia.
Các nàng nhìn tên nam nhân đeo mặt nạ kia, có thể khẳng định không phải là người tốt lành gì rồi, các nàng cảm giác được trên người của mình còn nguyên vẹn không sứt mẻ mới hơi yên lòng một chút.
Phiêu Hương Vạn Lý âm hiểm cười nói:
- Các ngươi không phải muốn rời khỏi Đào Tình Cốc sao, ca ca ta không phải đã mang bọn ngươi ra sao!
Nói xong hắn liền đi tới trước mặt hai người, hai mắt không chút kiêng nể quét qua dáng người nóng bỏng của hai người, nước miếng cơ hồ như muốn nhỏ ra.
Hai nữ lập tức ý thức được không ổn, đồng thời chạy nhanh về sau.
Đáng tiếc thực lực hai nữ chỉ là cao giai Vương cấp, kém Thiên Tôn quá xa.
Phiêu Hương Vạn Lý trong nháy mắt đã đến trước các nàng, hai tay của hắn ôm ở trước ngực nghiền ngẫm nói:
- Bằng thực lực của các ngươi trốn không thoát đâu, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời ca ca đi, đợi ca ca sau khi hưởng dụng xong tự nhiên sẽ để các ngươi rời đi!
Nử tử áo trắng vừa định ra tay với Phiêu Hương Vạn Lý thì nử tử áo đỏ đã đưa mắt với nàng, sau đó ném mị nhãn về phía Phiêu Hương Vạn Lý nhõng nhẽo cười nói:
- Ha ha, thật không, ngươi muốn chúng ta cùng nhau phục thị ngươi, không khỏi quá tham đi, nếu không mình ta được không?
Nử tử áo đỏ âm thanh phảng phất như mang theo mị hoặc, ánh mắt càng nhộn nhạo hàm tình, bất kỳ một nam nhân nào nghe xong cũng đều sẽ cảm giác thú huyết sôi trào.
Nử tử áo trắng cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn, cũng lộ ra thái độ vũ mị, khẽ kéo xiêm y một chút, vai hơi lộ ra, da thịt mượt mà kia tựa hồ như có thể chảy ra nước vậy, nàng khẽ liếm bờ môi một chút nói:
- Đúng vậy a, nam nhân thật xấu, còn muốn làm cả hai, ta sợ ngươi không chịu được đâu!
Hai nữ tử tuyệt sắc như thế câu dẫn, là cái nam nhân thì đều sẽ khó mà chịu nổi.
Nhất là loại nam nhân háo sắc như Phiêu Hương Vạn Lý càng không chịu được, hắn hai mắt hiện ra vài tia mê hoặc tham lam nói:
- Đến. . . Ca ca ngay cả một trận chiến bảy cũng đã thử qua, huống chi chỉ hai người, đến. . . Hai cái mỹ nhân để ca ca hôn một cái!
Dứt lời, hắn rõ ràng không hề bận tâm lập tức nhào tới.
Hai nữ cho rằng Phiêu Hương Vạn Lý đã bị các nàng mê hoặc, hai nữ đồng thời xuất kiếm đâm tới chỗ yếu hại của hắn.
Lập tức ngay khi hai kiếm sắp đâm vào Phiêu Hương Vạn Lý thì ánh mắt hắn lại hồi phục như thường, thân thể nhẹ nhàng lách qua, tránh khỏi hai kiếm, đồng thời cười dâm nói:
- Hai vị mỹ nhân quá nhiệt tình, ca ca không chịu nổi nữa!
Dứt lời, hắn lách mình đã đến sau lưng hai nữ, khí thế cường đại ép tới giam cầm lấy hai nàng.
- Hỗn đãn, mau buông chúng ta ra!
Hai nữ đồng thời mắng to, trên mặt lộ vẻ gấp gáp.
- Yên tâm đi, sẽ thả các ngươi đi, bất quá không phải hiện giờ!
Phiêu Hương Vạn Lý quăng nhị nữ lên trên mặt đất, móc ra hai cây linh thảo mang theo hương vị dị kỳ cho hai nàng dùng vào.
- Đây là đoàn tụ hoa, đợi lát nữa các ngươi sẽ dốc hết khả năng phục thị ca ca, ha ha!
Phiêu Hương Vạn Lý thập phần đắc ý cười nói, sau đó hắn mở ra một cái động lớn trên vách nham thạch, mang hai người vào trong.
Hai nữ sắp gặp phải vận mệnh bị tàn phá, nếu như không có kỳ tích xuất hiện, vậy sẽ thật sự khiến người phải luyến tiếc!
- Ha hả, nam nhân của ngươi coi như là thiên vương lão tử ta cũng sẽ không sợ hắn!
Phiêu Hương Vạn Lý một bộ đắc ý nói, hắn cũng không gấp gáp đối với hai người làm cái gì, hắn phải đợi dược lực phát tác, lại từ từ hưởng thụ tư vị trong đó!
- Ngươi súc sinh, Thiên Sát....
Phấn y nữ tử không ngừng mắng nói.
Sau đó dược lực của của hai người cũng dần dần bắt đầu phát tác.
Hợp Hoan hoa, tự nhiên là một loại xuân dược thảo tương đối mãnh liệt, đối với nam nữ mà nói, chỉ cần ăn vào một gốc rất nhanh liền sẽ mất đi lý trí, để cho hai người đều lâm vào trong dục vọng, vô cùng khát vọng nhận được tư nhuận yêu thương.
Nếu không có dị tính tư nhuận, như vậy cuối cùng sẽ là bạo thể mà chết.
Tâm tư của Phiêu Hương Vạn Lý này phải nói là vô cùng âm hiểm háo sắc, cũng không biết hắn dựa vào chiêu này rốt cuộc hại bao nhiêu nữ tử con nhà lành rồi.
Nhị nữ lợi dụng ý chí lực cắn răng, để mình bảo trì lấy tỉnh táo cuối cùng, nhưng mà dưới bụng truyền tới trận trận cảm giác dị dạng khiến cho các nàng đều không chịu được.
Các nàng bắt đầu sờ soạng xiêm y trên người mình, cuối cùng lại càng biến thành xé rách, chút ít xuân quang kia bắt đầu tiết ra ngoài, trên khuôn mặt nhị nữa hiện lên hồng triều, trong miệng càng không ngừng phát ra tiếng than nhẹ, giống như là thôi hồn khúc khiến người ta bắt đầu bị lạc mất phương hướng.
Mắt của Phiêu Hương Vạn Lý đã lồi ra rồi, nước miệng ở nơi khóe miệng hắn vẫn không ngừng chảy ra:
- Thật là muốn cái mạng già này a... Hai cái đều là mê người như thế, lần này thật là kiếm lớn!
Phiêu Hương Vạn Lý bị gợi lên dục hỏa nồng đậm, hắn cái đầu tráo ở trên đầu giật xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng xấu xí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.