Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1293: Bản thiếu gia thế nhưng rất chuyên tình đấy! (1)




Sát Thiên tổ chức lấy giết người để kiếm thù lao, nhưng trước khi nhận mỗi nhiệm vụ đều phải tìm hiểu rõ tin tức cơ bản về người muốn giết, xác định các giá trị thực lực chuẩn sát mới phái sát thủ đi hoàn thành nhiệm vụ.
Giờ lần lượt phái người tập sát Lăng Tiếu nhưng lại không thể hoàn thành nhiệm vụ, cái này khiến Sát Thiên cung chủ phi thường tức giận.
Chỉ một tên Địa Hoàng giai nho nhỏ mà ngay cả Kim Sát cũng xuất động, nhưng rõ ràng lại không công mà lui, còn lần lượt hao tổn nhân thủ, điều này sao có thể khiến hắn không tức giận cho được?
Tuy nói tổ chức khổng lồ, sát thủ đông đảo, nhưng mỗi một Kim Sát đều là trụ cột khó được, là tồn tại cấp bậc đà chủ ở phân đà các nơi, mỗi khi hao tổn một người đối với bọn họ đều là tổn thất rất lớn.
Mười mấy người phía dướ Sát Thiên mỗi người đều kinh hãi, lúc đối mặt với chủ cung, bọn họ luôn e ngại từ tận đáy lòng.
Bởi vì có thể trở thành một đời Sát Thiên cung chủ mới, đều là người trải qua vô số giết chóc, trên tay dính đầy vô số máu tươi và oan hồn, thực lực cường đại nhất.
Uy nghiêm của hắn không phải ai cũng có thể khiêu chiến được.
- Chủ... Chủ cung, cái kia... Lăng Tiếu kia chính là đệ tử của Phong Lưu Tà Đế, độ độ tiến giai phi thường nhanh, đây... đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến chúng ta thất thủ! Chỉ hai ba năm ngắn ngủi thực lực đã đạt đến cao giai Thiên Tôn, tuy nhiên lại có chiến lực đánh chết Huyền Đế... Gần đây càng là lực bại Hỗn Độn Chiến Thể Võ Bất Phàm của Linh Vũ Các, trở thành một đời thiên kiều mới.
Tên Ngọc Sát kia cẩn thận từng li từng tí nói.
Sau khi nghe xong, Sát Thiên cung chủ trầm mặc lại, hàn âm chi lực càng không ngừng lộ ra khỏi người, hương vị huyết sát đầm đặc khiến người cảm thấy hít thở không thông
- Lại là đệ tử của hắn, ha ha... Hảo hảo, không nghĩ tới tên kia còn có truyền nhân, vậy ta liền tự mình lăng trì truyền nhân của ngươi đến chết đi!
Bỗng nhiên, Sát Thiên phá lên cười.
Tuy nói khuôn mặt hắn đã bị mặt nạ che lại, nhưng không khó tưởng tượng ra bộ dạng điên cuồng kia, tựa hồ như hắn có oán hận ngập trời đối với Tà Đế vậy.
- Còn có một chuyện muốn bẩm báo với cung chủ!
Một tên Ngọc Sát khác đứng dậy khom người nói.
Sát Thiên ổn định nỗi lòng nói:
- Còn có chuyện gì?
Tên Ngọc Sát kia nói:
- Người ở vài phân đà của chúng ta đều bị diệt sát toàn bộ!
- Cái gì... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sát Thiên lần nữa động dung quát.
Từng cứ điểm, mỗi phân đà của Sát Thiên bọn hắn đều phi thường bí mật khó tìm, người bình thường muốn tìm được cũng không hề dễ dàng.
Đã từng có lúc bị người phát hiện ra, nhưng chưa từng tổn thất một phân đà nào, hiện giờ lại liên tiếp bị diệt đi mấy phân đà, điều này sao có thể khiến hắn không khiếp sợ cho được.
- Việc này cũng là gần đây mới xảy ra, đều là khu vực ở gần Thiên Tuyệt Hồ, tánh mạng ngọc đồng ở các phân đà toàn bộ đều bị diệt, cơ hồ không ai sống sót, có thể thấy là có người nhắm vào chúng ta, ta hoài nghi... Ra tay hẳn là tên Lăng Tiếu kia, nghe nói bên cạnh hắn có không ít người thần bí giúp đỡ, hoài nghi hẳn là Tà Đế lưu lại để bảo hộ hắn.
Ngọc Sát phân tích nói.
- Lại là Lăng Tiếu, hắn có ba đầu sáu tay sao, lại khiến các ngươi thúc thủ vô sách như vậy!
Sát Thiên bi phẫn nói.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không dám lớn tiếng thở nữa.
Lúc này, một gã Kim Sát che mặt chậm rãi đi ra nói:
- Chủ cung, Lăng Tiếu này không thể xem thường, ta đã từng sử dụng mấy vạn Hắc Xà Nha đánh tới Phong Vân Thành, nhưng vẫn không công mà lui, bên cạnh hắn quả thực không hề ít cao thủ Đế giai tương trợ, mà chiến lực bản thân hắn cũng rất bất phàm, ta cảm thấy có lẽ nên phái Ngọc Sát ra tay để chấm dứt hậu hoạn!
Kim Sát này không phải ai khác mà chính là ngừng từng liên thủ với Phương Thần ra tay đối phó Lăng Tiếu, có ma u đồng, có thể sử dụng ám thuộc tính linh thú.
Thực lực của hắn thấp nhất trong tất cả mọi người ở đây, nhưng thân phận của hắn lại không thấp, số lượng người hắn từng giết cũng không ít hơn bất cứ ai ở đây.
- Vận dụng Ngọc Sát sao?
Sát Thiên trầm ngâm một tiếng lẩm bẩm nói, tiếp theo cất cao giọng nói:
- Tốt, lần này phái Ngọc Sát đi đối phó tên tiểu bối này đi, nhất định phải bắt hắn về cho ta, Bổn cung muốn đích thân hảo hảo chơi tên truyền nhân duy nhất của Tà Đế này! Đồng thời hạ lệnh bảo tất cả phân đà bắt đầu phân tán, tạm thời không nên nhiệm vụ bất cứ nhiệm vụ gì, đợi sau khi bắt g iết Lăng Tiếu rồi tính sau.
...
Sát Thiên tổ chức thật sự là quá mức khổng lồ, Lăng Tiếu sau khi diệt đi mấy cái phân đà liền cảm thấy không có có ý tứ.
Giết những tiêu lâu la này chỉ là tiết hận nhất thời, vốn không lay động được căn bản của Sát Thiên.
Lăng Tiếu không muốn chơi tiếp nữa liền chọn một đường quay về Phong Vân Thành thương nghị với những người khác nên làm sao nhắm vào Sát Thiên tổ chức và Cổ gia tiến hành hành động càn quét triệt để nhất.
Hắn hiện giờ hắn đã có thanh danh, nhưng thế lực của hắn vẫn chưa nổi danh, phải khiến nó bắt đầu dương danh khắp nơi mới được.
Bằng không, nổi tiếng chỉ là cá nhân hắn, mà thế lực của hắn lại không ai biết, đây cũng không phải là việc mà Lăng Tiếu muốn thấy.
Lần nữa về tới Phong Vân Thành, Lăng Tiếu cũng không bị chặn đường nữa.
Thành vệ trước tiên nhận ra Lăng Tiếu, một đoàn người đều rầm rầm một tiếng, toàn bộ quỳ một gối xuống trước người Lăng Tiếu cung kính nói:
- Cung nghênh thành chủ trở về thành.
Thanh âm đều nhịp, tiếng kêu kích động lập tức quanh quẩn không dứt trước cửa thành.
Ngay sau đó, mọi ngườ ở phụ cận cửa thành đều nhìn qua Lăng Tiếu, trong mắt tràn đầy vô cùng kích động tôn sùng.
- Hắn chính là thành chủ Lăng Tiếu ah, thực trẻ tuổi, thoạt nhìn quả thật là một mỹ thiếu niên, không nghĩ tới thực lực lại cường hãn như vậy!
- Hừ, ngươi không biết rồi, đừng thấy hắn trẻ tuổi, nhưng thực lực so ngươi trong tưởng tượng còn lợi hại hơn nhiều lắm, Huyền Đế tầm thường đều không phải đối thủ của hắn, trước đó không lâu đã đánh bại thiếu các chủ Võ Bất Phàm của Linh Vũ Các, trở thành tân tinh mới ở Trung Vực!
- Thành chủ còn là thất phẩm Luyện Dược Sư, dùng độ tuổi của hắn, tương lai muốn thành tựu Thánh Dược Sư không thành vấn đề, tiền đồ có thể là sáng lạn a!
- Đúng, hơn nữa ta nghe nói thành chủ yêu quý thành dân, không tiếc dùng thân phạm hiểm, ngăn cản chư địch, cũng không để chúng ta bị thương tổn, ngày sau ta sẽ định cư ở chỗ này.
...
Lăng Tiếu vốn sửng sốt một chút, tiếp theo khẽ cười một cái nói:
- Tất cả đứng lên đi, về sau không cần hành đại lễ như vậy nữa!
Dứt lời, hắn cất bước đi vào trong thành
Thế nhưng hắn phát hiện trên đường đã chen kín người
Lăng Tiếu khẽ nhíu mày, đnag định nói gì đó thì thần sắc đã chậm lãi.
Chỉ thấy những người này tự động tách ra hai bên, đều khom người kêu to với hắn:
- Bái kiến Lăng thành chủ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.