Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1436: Sinh hoạt yên tĩnh




Mộng Tích Vân cười nói, bỗng nhiên nhìn qua Phượng Tiêm Vận cùng Thải Hà Nguyệt nói:
- Hai tiểu tôn của ta cũng thích, Hân nhi vất vả một chút, đàn cho bọn nhỏ nghe nhiều hơn, để nương hầm canh gà linh chi bồi bổ cho mọi người.
- Nương, nương có rảnh thì tâm sự với chư vị tỷ tỷ, hay tu luyện gia tăng thực lực, những chuyện lặt vặt này để Vũ Tích đi làm là được rồi!
Bạch Vũ Tích kéo tay Mộng Tích Vân nói.
Mặc dù Bạch Vũ Tích luôn tự cho mình là nha hoàn, nhưng cũng không ai thật sự đối đãi nàng như người hầu, bởi vì nàng chỉ là nha hoàn của Lăng Tiếu mà thôi.
- Ai làm mà không giống nhau, dù sao thật nhàn rỗi, để cho nương tìm việc mà làm, chờ sau khi hai tiểu tử kia ra đời, mấy đứa muốn nương đi làm cũng không có thời gian rảnh đâu!
Mộng Tích Vân vỗ vỗ tay Bạch Vũ Tích mỉm cười nói.
Phượng Tiêm Vận cùng Thải Hà Nguyệt đều mỉm cười.
- Nương, nương muốn có cháu trai hay cháu gái?
Lăng Tiếu đứng lên ôm hai nàng, hỏi mẫu thân.
Mộng Tích Vân lườm hắn nói:
- Con nghĩ nương là cổ hủ sao, còn phân biệt cháu trai cháu gái, chỉ cần là cháu nương đều thích, vẫn thật thương thôi.
- Như vậy thì tốt rồi, con hi vọng Vận nhi cùng Nguyệt nhi sinh con gái, sinh con gái khôn lanh hơn con trai, giống tiểu tử Thiên nhi sao, quả thật là hỗn thế ma vương, sớm muộn cũng gây ra chuyện!
Lăng Tiếu nói.
- Nào có người làm phụ thân như huynh vậy, Thiên nhi chỉ là một đứa bé mà thôi!
Phượng Tiêm Vận lập tức bất mãn nói.
- Đúng rồi, Thiên nhi hiếu thuận hơn con nhiều, mỗi lần đi ra ngoài đều mang về không ít thứ tốt cho nương, còn muốn dỗ dành nương vui vẻ!
Mộng Tích Vân phụ họa.
- Đúng vậy, Thiên nhi rất hiểu chuyện, mấy nữ đệ tử trong cung thường xuyên tìm hắn luận bàn võ nghệ, hắn đều không màng thân phận đối luyện với họ một phen!
Bạch Vũ Tích nói.
- Được, một tên tiểu tử thúi mà thôi đáng giá cho mọi người bảo hộ vậy sao!
Mặt Lăng Tiếu đen thui.
Hắn phát hiện địa vị của mình hiện tại thật sự là sụt giá rất nhiều ah!
- Phu quân, muội hi vọng nhi đồng trong bụng là con trai, huynh đừng trách muội được không?
Thải Hà Nguyệt lộ ra bộ dạng đáng thương nói.
Lăng Tiếu hôn nhẹ lên má nàng đáp:
- Ta cũng như nương thôi, sinh trai sinh gái đều được, nhưng nếu thật là con trai, muội làm mẻ phải quản giáo cho tốt, ngàn vạn lần đừng giống như đại ca của nó, quả nhiên làm người đau đầu!
Hắn vừa thốt ra lời này lập tức nhận lấy ánh mắt sắc bén của chư nữ.
Lăng Tiếu không chống đỡ được, lập tức chật vật tháo chạy.
Rời khỏi đình viện, Lăng Tiếu đi tới một trong những ngọn núi cao nhất.
Tuy ngọn núi này không hùng vĩ đại khí, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.
Nơi này cây cối dày đặc che trời, kỳ hoa dị thảo khắp nơi, thỉnh thoảng có linh điểu bay qua, linh khí tràn ngập làm cho người ta có cảm giác yên lặng tường hòa.
Người của Tiếu Ngạo cung đều biết tuy ngọn núi này kém hơn những ngọn núi khác, nhưng địa vị chỉ dưới nơi ở của cung chủ mà thôi.
Bởi vì nơi này là nơi ở của tộc nhân, sư phụ cùng đồ đệ của cung chủ.
Trong ngọn núi có vẻ quạnh quẽ, người đi lại không nhiều lắm.
- Sư phụ, ngài đến rồi!
Lăng Tiếu vừa hạ xuống đại điện, một thanh thiếu niên mày kiếm mắt sáng từ một phương hướng bay tới cung kính kinh hô.
Người này mặc thanh y, chính là Tân Lập, hiện tại hắn đã có thực lực vương cấp cao giai, tốc độ tiến cảnh tuyệt đối cực nhanh.
Phải biết rằng hắn không hề sử dụng đan dược mà tự mình tu luyện đạt tới.
Lăng Tiếu nhìn quần áo của Tân Lập có chút tổn hại, hiển nhiên mới từ bên ngoài lịch lãm trở về.
Đối với việc đệ tử luôn siêng năng khắc khổ Lăng Tiếu thật hài lòng, chỉ là đệ tử vẫn còn thiếu khuyết một ít kinh nghiệm, một cỗ khí thế dũng mãnh vô địch.
Lăng Tiếu cùng Tân Lập đi vào trong điện, Tân Lập lập tức đi thông tri những người khác.
Đại bộ phận mọi người đang bế quan, chỉ có Mộc Hòe cùng Lăng Thương vừa xuất quan không lâu, hai người đều đi ra gặp mặt.
- Tiếu nhi, sao hôm nay có rảnh tới đây?
Lăng Thương mở miệng hỏi trước.
Hiện giờ hắn đã đạt tới vương cấp đỉnh, không qua bao lâu còn có thể bước vào địa hoàng cấp, nét mặt tỏa sáng tướng mạo còn có dấu hiệu phản lão hoàn đồng.
Mộc Hòe đã đạt tới tu vi địa hoàng trung giai, cường đại hơn Lăng Thương không ít.
Mộc Hòe cười nói:
- Phỏng chừng lại chuẩn bị đi xa, đến tạm biệt đám lão gia hỏa chúng ta đi!
Lăng Tiếu cười khổ nói:
- Có nhàn hạ không thể đến thăm ông nội cùng sư phụ sao?
Lăng Tiếu trò chuyện với hai vị lão nhân hai canh giờ, gọi Tân Lập đi ra ngoài, đặc biệt khảo nghiệm thực lực chiến đấu hiện tại của hắn.
Tân Lập tu luyện Trảm Nguyệt kiếm quyết, uy lực quá lớn, là một môn huyền công công kích mộc hệ hiếm thấy.
Tân Lập tu luyện hơn mười năm, xem như có chút thành tựu, trong cùng cấp trừ phi gặp phải yêu nghiệt, bằng không tuyệt đối có thể chiến thắng.
- Lập nhi, ngươi đã không còn nhỏ nữa, có từng nghĩ tới tự mình ra ngoài lịch lãm một chút hay không?
Lăng Tiếu nhìn Tân Lập hỏi.
Mặc dù hắn muốn để Tân Lập tự mình ra ngoài du lịch, nhưng vẫn tôn trọng ý nghĩ của đệ tử.
Tân Lập lộ vẻ hưng phấn nói:
- Sư phụ, con…con có thể chứ? Thái sư phụ nói thực lực của con còn yếu, không thể độc bá một phương!
- Không có gì không thể, lúc trước cảnh giới của vi sư còn không bằng ngươi đã bắt đầu lịch lãm thiên hạ, thái sư phụ quá mức lo lắng, muốn trở thành một cường giả không trải qua chiến đấu sinh tử sao có thể trưởng thành đây?
Lăng Tiếu nói.
- Vậy…con nghe lời sư phụ!
Tân Lập siết chặt nắm tay đáp, trong đôi mắt lộ ra vẻ kích động tự tin.
Tính tình Tân Lập mặc dù ôn hòa nhưng cũng có một trái tim nhiệt huyết.
Hắn biết được thật nhiều sự tích của sư phụ hắn, đủ loại cuộc chiến kinh thiên đều làm hắn sùng bái, hắn hi vọng có một ngày cũng giống như sư phụ, uy chấn bốn phương.
Hiện giờ sư phụ muốn hắn ra ngoài lịch lãm, đây chính là cho hắn cơ hội, có sống sót hay không phải xem chính năng lực của hắn.
- Ân, dũng giả không sợ hãi, vô luận gặp phải chuyện gì chỉ cần bảo vệ bản tâm, không kiêu không nóng nảy, nghĩ kỹ mà làm, nếu gặp phải một ít hạng người ỷ thế hiếp yếu ngươi cũng không cần sợ, vi sư cùng Tiếu Ngạo cung vĩnh viễn làm hậu thuẫn cho ngươi, đệ tử của Lăng Tiếu này tuyệt đối không thể bị người khi dễ, đương nhiên vi sư hi vọng ngươi vĩnh viễn không cần vi sư bao che cho ngươi!
Lăng Tiếu nói.
Đây là những kinh nghiệm của hắn từ khi xuất đạo đến nay, là gốc rễ gầy dựng thanh danh hiện giờ của hắn.
- Đệ tử cẩn tuân giáo huấn của sư phụ, tuyệt đối không làm nhục uy danh!
Tân Lập mạnh mẽ đáp.
Lăng Tiếu vỗ vỗ vai hắn, lưu lại cho hắn một ít đan dược cùng linh thảo chuẩn bị tu luyện mới rời đi.
Lăng Tiếu đi tới chỗ cư ngụ của Hàn lão.
Ở chỗ Hàn lão ngoại trừ Lăng Tiếu, những người khác muốn gặp hắn khó hơn lên trời, ngay cả đệ tử ký danh như Ô Phục muốn gặp mặt cũng phải thông báo trước.
Hiện tại Hàn lão không ở một mình, hắn thu nhận một đệ tử nhập thất chân chính tên Tề Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.