Thần Khống Thiên Hạ

Chương 1881: Bắt giết Hỗn Độn thần thú (1)




Công kích của mười mấy tên Thần Vương tự nhiên vô cùng khủng bố.
Nhưng Hỗn Độn thần thú tựa hồ đã liều mạng, lần nữa thi triển ra thần uy Thôn Thiên Nạp Địa của mình.
Nó há to cái mồm ra trở nên vô cùng khổng lồ, một lỗ đen âm sâu hiện ra, hấp phệ rất nhiều lực công kích, đồng thời khiến cho thân hình không ít Thần Vương không khỏi bay về phía nó, khiến bọn hắn sợ tới mức thần sắc thất thố.
- Đừng sợ, nó đã sa cơ lỡ vận rồi, thêm chút sức nữa toàn lực đánh nó!
Băng Vô Cực một bên hô hào một bên liên tục chém về phía Hỗn Độn thần thú hơn mười đao.
Hỗn Độn thần thú hấp thu hết tất cả lực lượng vào, tình hình kia điên cuồng gào thét như vòi rồng cấp mười hai vậy, mà nó lại phong nhãn, cuốn lấy những lực lượng kia.
Thân thể của nó chỉ bành trướng một lúc sau đó lại rút nhỏ xuống, đồng thời nó bắt đầu di động thân hình, vài lỗ đen xuất hiện trước người những Thần Vương Băng Đao Minh kia, xoắn bọn họ thành bột mịn.
Băng Vô Cực cái kia hận ah!
Nếu Thần Tiễn của Mạc Âm Ngưu còn có thể bắn ra mấy cây, đầu Hỗn Độn thần thú này chắc chắn sẽ bị bọn hắn bắt giữ, giờ đã đến thời điểm mấu chốt, lại còn nói không còn mũi tên nữa khiến bọn hắn phải tốt thất thảm trọng.
Bất quá tình huống bây giờ đã không cho phép hắn rút lui nữa, hắn nhất định phải bắt lấy Hỗn Độn thần thú này!
Nghĩ tới đây, hắn cắn răng, trong tay nhiều ra không ít Thiên Lôi Tử ném về phía Hỗn Độn thần thú.
Hỗn Độn thần thú vẫn cứ hấp vào, lập tức lâm vào bi kịch rất nhiều Thiên Lôi Tử bắt đầu nổ tung lên.
Thân thể cao lớn của nó bắt đầu rơi xuống dưới.
Người Băng Đao Minh đại hỉ, có mấy người lao về phía Hỗn Độn thần thú, muốn bắt giữ nó.
Thế nhưng đầu Hỗn Độn thần thú kia lại vô cùng giảo hoạt, nó vừa rồi chỉ giả chết, mặc dù bị trọng thương nhưng nó vẫn còn chưa tới mức xong đời.
Vài tên Thần Vương kia vừa đến gần nó, lập tức bị nó bỗng nhiên đại lực hấp phệ, nuốt toàn bộ bọn chúng vào bụng.
Người Băng Đao Minh giật mình, nguyên một đám nhanh chóng rời xa khỏi Hỗn Độn thần thú.
Hỗn Độn thần thú kia cũng không truy kích, nó lưu chuyển con mắt một cái, lập tức vọt về một hướng.
Mà phương hướng kia lại hiệp xảo là phương hướng bọn người Lăng Tiếu chạy đến.
Chân Long nhất tộc và Hỗn Độn nhất tộc vốn là thiên địch, chúng gặp mặt tự nhiên là hết sức đỏ mắt.
Rống!
Thập Tam thái tử ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, lập tức hóa thành bản thể, đánh về phía Hỗn Độn thần thú.
Người Băng Đao Minh cùng với Mạc Âm Ngưu trông thấy một đầu Chân Long đột nhiên xuất hiện lập tức ngây dại.
- Cái này... Đây là Chân Long thần thú? Quá uy mãnh rồi, quá hoàn mỹ ah.
Nó sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ?
- Hẳn Tà Nhai Cốc này là địa bàn của Long tộc, nhưng không hề có ghi chép về phương diện này mà!
- Hẳn không phải là, ngươi nhìn bên cạnh còn có người cùng tới, cũng không biết bọn họ là người hay thần thú nữa, xảo hợp có thể gặp thần thú, thật sự là thiên đại vinh hạnh ah! Nếu có thể thu chúng vào vậy thì quá sung sướng rồi!
- Đừng mộng tưởng hão huyền nữa, có thể thấy được đã là vạn hạnh rồi, còn muốn thu, ngươi không thấy khí thế đầu Chân Long kia cũng không kém gì Hỗn Độn thần thú sao? Lấy thực lực của chúng ta muốn bắt giữ nó chỉ sợ đã khó càng thêm khó!
- Vậy thì giờ rút hay ở lại?
...
Băng Vô Cực cùng với Mạc Âm Ngưu cũng đều vô cùng kinh ngạc, bọn hắn nào nghĩ đến lại nhảy ra một đầu đại gia hỏa như vậy.
Băng Vô Cực cũng không cho rằng mình có lực hạ được đầu cao giai Chân Long này, lúc này liền quát lên:
- Tất cả mọi người trước tiên lui lại cho ta!
Mặc kệ đầu Chân Long hay là địch hay bạn, kế tiếp cũng không phải bọn hắn có thể xen vào nữa.
Duy nhất có thể chính là đứng ở xa, sau đó xem thử có thể ngư ông đắc lợi hay không thôi.
Người Băng Đao Minh rút lui, Mạc Âm Ngưu nào dám lưu lại nữa.
Chỉ là Mạc Âm Ngưu đã trở thành con mồi trong mắt Băng Vô Cực, hắn đã đã thèm thuồng Bồ Đề Thần Cung kia của Mạc Âm Ngưu từ lâu rồi.
Bọn hắn hao tổn nhiều người như vậy, không cách nào bắt được Hỗn Độn thần thú, vậy cũng không thể để Mạc Âm Ngưu chiếm tiện nghi được.
Ở một hướng khác, Chân Long thần thú vọt tới Hỗn Độn, muốn hung hăn cắn xé nuốt sạch đối phương
Thế nhưng Hỗn Độn thần thú lại vô cùng giảo hoạt, bản thân nó đã bị trọng thương, căn bản không cách nào đấu lại Chân Long thần thú, trong miệng nó nhổ ra, rất nhiều vật lẫn lộn hóa thành một cổ lực công kích lượng cường đại đánh tới Thập Tam thái tử.
Thập Tam thái tử Long ngâm chấn động, tất cả vật lẫn lộn đều bị chấn thành bột phấn.
Hỗn Độn thần thú lại thừa dịp lúc này trốn đi mất
Thập Tam thái tử gào rú một tiếng, Long thân chấn động, đánh tới Hỗn Độn thần thú.
Chỉ là Hỗn Độn thần thú đã quyết tâm trốn chạy, nó như một viên cầu khổng lồ không ngừng nhấp nhô, tốc độ nhanh đã đến cực hạn, đồng thời còn để lại từng đạo lỗ đen thôn phệ ngăn cản Thập Tam thái tử, khiến hắn không cách nào vượt lên được
Thập Tam thái tử tức giận không thôi, nó không cách nào bỏ qua những lỗ đen này được, tuy có thể cưỡng ép chấn chúng thành hư vô, nhưng cũng vì thế mà trở ngại tốc độ của nó.
Ngay khi Hỗn Độn thần thú sắp từ hư vô không gian trốn ra thì đúng lúc này, một đạo hỏa mang từ một phương hướng khác bắn tới.
XÍU... UU!!
Đạo hỏa mang này lực lượng rất cường đại, thế lửa phi thường hung mãnh.
Hỗn Độn thần thú vẫn không thể trốn đi xa, bị hỏa mang bất thình lình bắn trúng!
Rống!
Hỗn Độn thần thú bị bổn nguyên hỏa diễm này tổn thương, phát ra một tiếng hét thảm, da thịt trên người nó lập tức bị đốt cháy.
Vốn loại cao giai bổn nguyên hỏa diễm này bất kỳ vật gì chỉ cần dính một chút thôi là đã bị đốt đến không còn chút cặn bã rồi.
Chỉ là đầu Hỗn Độn thần thú này thực sự lợi hại, nó là thần thú Ngũ Hành thuộc tính, đối với chút ít bổn nguyên lực lượng Ngũ Hành cũng có sức miễn dịch nhất định.
Bổn nguyên hỏa diễm kia không thể đốt nó thành tro, thậm chí chỉ khiến nó bị thương một bộ phận da thịt liền bị bài xuất ra ngoài cơ thể, không cách nào tạo thành tổn thương được nữa.
Nhưng trước đó nó đã liên tục bị Băng Vô Cực cùng với Mạc Âm Ngưu đuổi giết, bản thân bị trọng thương, giờ bị lực lượng hỏa diễm trùng kích, càng khiến nó đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, tốc độ cũng giảm bớt không ít.
Cũng đúng vào lúc này, Thập Tam thái tử đã giết đến sau lưng nó, Long thủ không chút khách khí cắn tới.
Hỗn Độn thần thú bị giật mình, thân thể lăn một vòng, miễn cưỡng tránh khỏi một chiêu kia của Thập Tam thái tử.
Chỉ là nó tránh được mồng một, nhưng lại tránh không khỏi mười lăm, Long vỹ Thập Tam thái tử quét ngang, hung hăng đập vào thân thể nó.
Bang bang!
Hỗn Độn thần thú từ trên không trung nện xuống, trực tiếp bị đâm cho hơn mười ngọn núi cao đều sụp đổ, nhấc lên vô số bụi đất.
Thập Tam thái tử Long thân nhoáng một cái, lần nữa chụp về phía nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.