Thần Khống Thiên Hạ

Chương 996: Ngoan Nhân Quan Hùng




Nhưng hắn chống đỡ được nhất thời nhưng khó thể kéo được lâu dài.
Tay chân Diệp Vân Phong bị trúng không ít vết thương, khí thế hạ thấp.
Đang lúc tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ bại, chiến lực của Diệp Vân Phong đột nhiên tăng lên.
Diệp gia Thăng Linh quyết, có thể giúp Diệp Vân Phong tăng lên chiến lực gấp ba trong một canh giờ, nhưng ba ngày sau sẽ không thể vận dụng linh lực.
Hiện tại Diệp Vân Phong đã tới cuối cùng, vì muốn nắm chặt cơ hội không thể không xuất ra Thăng Linh quyết tăng lên chiến lực.
Cùng lúc đó hắn cũng nhân cơ hội dùng hai viên đan dược tăng tốc, là chuẩn bị truy kích theo tốc độ của Hoa Phàm Chính.
Hoa Phàm Chính cảm nhận được khí tràng cường đại của Diệp Vân Phong lập tức kinh hãi:
- Tiểu tử này làm sao còn lực lượng thừa như vậy? Chẳng lẽ hắn sử dụng bí pháp gì hay sao? Nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
Cụ Phong Giảo!
Hoa Phàm Chính vung lên trường kiếm, từng đạo long quyển phong cao hơn mười thước dựng lên, cát đá trên lôi đài đều bị quét bay lên cao.
Hơn mười đạo long quyển phong bao trùm cả lôi đài, từng đạo phong nhận lãnh liệt quét khắp bốn phía khiến quang tráo không ngừng chao đảo, trong lúc mơ hồ có hiện tượng không thể áp chế.
Người xung quanh cũng không nhịn được kinh hô.
Xem ra Hoa Phàm Chính dùng chiêu này toàn lực, hắn muốn lập tức giết chết Diệp Vân Phong chấm dứt hậu hoạn.
Lúc này bên trong long quyển phong, một đạo thương ảnh cực lớn từ dưới bắn lên.
Thương ảnh như muốn đem quầng sáng bên trên trực tiếp đâm phá, năng lượng đáng sợ đem không ít long quyển phong đều đánh tan.
- Đáng giận, Âm Phong Sát!
Hoa Phàm Chính mắng một tiếng, từng luồng phong nhận phóng ra khỏi trường kiếm của hắn.
Từng đợt âm phong mang theo tiếng xé gió xen lẫn phong nhận hướng kim sắc thương ảnh va chạm tới.
Oanh long!
Trên lôi đài phát ra tiếng chấn vang đáng sợ, giống như sắp bị hai cỗ năng lượng cường đại cắn nuốt, người xung quanh sợ hãi quang tráo bị phá hủy vội vàng lui ra xa.
Quả nhiên quầng sáng trên không xuất hiện vết rách nhè nhẹ, hiển nhiên hai nguồn năng lượng đồng thời công kích đã khiến cho quang tráo không còn chịu nổi.
Lúc này trọng tài chợt hừ lạnh một tiếng, thân hình nhanh chóng bay lên giữa không trung.
- Hợp cho ta!
Trọng tài suy diễn tiểu phương thế giới, năng lượng cường đại đem quang tráo sắp vỡ tan một lần nữa chữa trị.
Lúc này công kích trên lôi đài đã tan thành mây khói.
Hai người đều bị lực phản chấn cường đại làm rơi xuống cạnh mép lôi đài, khóe môi tràn máu, quần áo hoàn toàn rách mướp.
Hoa Phàm Chính nhanh chóng lấy ra đan dược chữa thương muốn nuốt vào.
Diệp Vân Phong cũng bị trọng thương, nhưng thời gian dùng Thăng Linh quyết chưa qua, chiến lực vẫn còn nguyên ở đỉnh.
- Bại cho ta!
Diệp Vân Phong trời sinh hiếu chiến, một cỗ chiến ý bất khuất cường đại bộc phát, hắn hét lớn một tiếng tay mang theo trường thương lại hướng Hoa Phàm Chính đánh tới.
Kim sắc thương ảnh từ một bên lôi đài đâm thẳng vào Hoa Phàm Chính, như một đầu cự long rít gào nhào tới.
Hoa Phàm Chính chấn kinh, đan dược rơi xuống đất, nhanh chóng rút kiếm đón đỡ.
Đinh đương!
Hoa Phàm Chính tuy ngăn chặn được thương ảnh, nhưng vì quá mức vội vàng nên trường kiếm bị chấn rời tay, thương ảnh nặng nề oanh lên trên người hắn.
Phốc!
Cuối cùng Hoa Phàm Chính không chịu được nữa, thân hình nháy mắt bay ngược ra ngoài, máu tươi phun trào.
Nhìn Hoa Phàm Chính rơi xuống lôi đài, Diệp Vân Phong hung hăng cắm trường thương lên sàn lôi đài, nhịn không được tâm tình kích động thét dài một tiếng.
A!
Theo tiếng thét dài chấm dứt, thân thể hắn chậm rãi té xuống, hiển nhiên đã cạn kiệt quá độ.
- Nâng hắn xuống đi!
Lăng Tiếu hiện tia cười nhẹ nói với Tàn Báo.
Tàn Báo gật nhẹ đầu, lập tức bay lên lôi đài ôm Diệp Vân Phong xuống dưới, Cương Hoàng Hùng Sư cũng tách khỏi Âm Phong Lang lui xuống theo Tàn Báo.
- Trải qua mười cuộc chiến này, Diệp Vân Phong xem như đã đi lên con đường cường giả.
Huyền Diệu phe phẩy quạt khen ngợi.
- Phải, chỉ cần giải quyết nhược điểm của Thăng Linh quyết, thành tựu tương lai của hắn sẽ không thấp!
Lăng Tiếu gật nhẹ đầu đáp.
- Tốt lắm, nên đến ta xuất trận!
Huyền Diệu gật gật đầu, nhảy lên một lôi đài.
- Phu quân, muội cũng lên!
Thải Hà Nguyệt lộ ra vẻ hưng phấn, thân hình nhanh như chim yến bay lên một lôi đài.
Huyền Diệu đi lên chỉ nghênh chiến được ba trận, cuối cùng không địch lại Thường Tĩnh Đạt nên bại trận.
May mắn qua ba trận Huyền Diệu cũng không bị thương tổn, nhìn bộ dạng không chút để ý của hắn tựa hồ đối với Hoàng Bảng chi tranh lần này không hề có lòng tranh đoạt quá lớn.
Lăng Tiếu cảm giác Huyền Diệu vẫn còn lá bài tẩy chưa lật ra, nhưng hắn cũng không có ý muốn hỏi thăm Huyền Diệu.
Thải Hà Nguyệt thắng liên tục năm trận, cũng lâm vào khổ chiến.
Bởi vì trận thứ sáu chính là Quan Hùng.
Lăng Tiếu thật sự không nghĩ tới Quan Hùng lựa chọn đối chiến với Thải Hà Nguyệt, trong lòng thầm lo lắng cho nàng.
Quan Hùng cầm đôi quỷ phủ trong tay, thuộc loại thổ mộc song thuộc tính.
- Ha ha, tiểu da nương, Quan gia gia xem trọng ngươi, ngươi mau đầu hàng làm phu nhân của Quan gia gia, ta tha cho ngươi một mạng!
Toàn thân Quan Hùng linh lực hùng hậu, chiêu thức cực kỳ hung hãn, làm Thải Hà Nguyệt có chút không thể đối phó.
Thải Hà Nguyệt nhăn mày, tăng cường công kích, từng đợt sợi tơ hóa thành vạn đạo kim châm hướng Quan Hùng đâm tới.
Trước người Quan Hùng hình thành một tường đất thật dày, đem kim châm ngăn trở, đồng thời quỷ phủ trong tay lại đánh tới trước.
Hai chiêu công kích đồng thời giáp công khiến Thải Hà Nguyệt không thể ứng phó.
Trong tình huống không kịp đề phòng, tơ lụa bên hông Thải Hà Nguyệt bị kình phong cắt qua, lập tức lộ ra vệ giáp bên trong.
Quan Hùng lộ vẻ đáng khinh cười nói:
- Đáng tiếc, nếu không mặc vệ giáp là có thể thấy được da thịt tuyết trắng bên trong.
- Tên dâm tặc ngươi nhận lấy cái chết!
Thải Hà Nguyệt tức giận quát to một tiếng, đem ngũ thải thần điểu của mình triệu hoán đi ra.
U!
Thanh âm tê minh vang tận mây xanh, một đầu ngũ thải thần điểu lăng không xuất hiện.
- Rốt cục đã chịu gọi linh thú về sao?
Trên gương mặt dữ tợn của Quan Hùng hiện lên vẻ khinh thường.
Hắn vốn là dong binh, thường xuyên chiến đấu với linh thú trong rừng rậm, đối với linh thú ngang cấp hắn không hề sợ hãi, huống chi bản thân hắn cũng có được linh thú ngũ giai cao cấp.
Nhưng hắn cảm thấy đối mặt với tiểu da nương trước mặt còn chưa cần hắn triệu hoán ra linh thú.
- Giết hắn cho ta!
Thải Hà Nguyệt nhìn ngũ thải thần điểu hạ lệnh.
Một người một thú hướng Quan Hùng giáp công tới.
- Hừ, xem ta phá ngươi!
Quan Hùng hừ lạnh một tiếng, quỷ phủ chém ra ảnh tử đem hồng phất của Thải Hà Nguyệt ngăn cản xuống.
Cùng lúc đó hắn đá ra một chân công kích ngũ thải thần điểu.
- Ta chém tạp mao điểu ngươi!
Quan Hùng tuôn ra linh lực cường đại, từng đợt thổ hoàng sắc năng lượng hình thành thạch thứ hướng ngũ thải thần điểu đâm tới.
Ngũ thải thần điểu kêu to, cánh chim không ngừng vung lên, từng đạo vũ linh công kích như vô số mũi kiếm hướng Quan Hùng đánh tới.
Quan Hùng đối diện vũ linh công tới ngay tức khắc đánh ra một mặt thuẫn lặng lẽ chắn ngang trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.