Nhạc Trọng lạnh lùng cười, lùi về sau hai bước:
- Dựa vào cái gì mà muốn ta phải giúp ngươi? Ngươi hiện tại đã thất bại rồi, hơn nữa kẻ không chịu tìm hiểu rõ trắng đen phải trái mà đã ra tay với ta hay sao?
Nhạc Trọng nhìn Lưu Mị Nhi đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa lạnh lùng nói:
- Lưu Mị Nhi, ta lần này tới Bạo Phong sơn cốc là vì khoa học kỹ thuật tiền sử, chỉ cần ngươi giao nó ra cho ta, thì chuyện ngươi muốn đối phó với ta, ta sẽ bỏ qua, bằng không thì đừng có trách ta không khách khí.
- Khoa học kỹ thuật tiền sử sao ? Ngươi còn muốn lấy được nó sao ? Ngươi nhìn xem nàng là ai đã ?
Lưu Mị Nhi nhẹ nhàng vỗ tay.
Hai tên nam nhân vóc người lực lưỡng nắm hai bên Uy Lực Anna đưa nàng ta tới.
Uy Lực Anna nhìn Lưu Mị Nhi đầy vẻ phẫn nộ, nhưng khi thấy Lạc Thanh Thanh bị thương nặng, rồi còn khi thấy Nhạc Trọng thì nàng ta lộ ra vẻ kinh hoàng.
Lưu Mị Nhi cười nhẹ nhàng, đưa ra một lời đề nghị mà không một nam nhân nào có thể dễ dàng cự tuyệt được:
- Thây không? Đây là tiểu nữ nhân Uy Lực Anna của ngươi, nếu như Nhạc Trọng ngươi chịu đứng một bên mà xem, thành thật cho ta, chờ ta làm xong mọi chuyện thì sẽ trả lại nàng cho ngươi, sau đó vị tiền nhậm nữ vương bệ hạ của chúng ta trước khi đưa tới Dực Long sơn, thì ta cũng có thể để cho ngươi chơi vài ngày. Đám tinh nhuệ dưới trướng nàng ta cũng đều là một đám mỹ nhân, ta cũng có thể tặng cho ngươi một phần ba trong đám đó, ngươi thấy thế nao?
Vị nữ vương Lạc Thanh Thanh kia chính là một đóa hoa tuyệt đẹp, khó có thể thấy được một nữ nhân nào có dung mạo mỹ lệ tới như vậy, có thể tùy ý chơi đùa với một vị nữ vương, thực sự là một niềm mê hoặc to lớn với đám nam nhân.
Đôi lông mày của Nhạc Trọng hơi nhíu lại, định nói gì đó, nhưng lúc đó dị biến cũng đã nổi lên, cái tên Lục Điều Chân Hùng đang mải mê liếm đôi chân của Lưu Mị Nhi chợt lóe hàn quang trong mắt, bàn tay phải vung lên, đâm thẳng một đạo bạch quang vào bụng của Lưu Mị Nhi.
- Tiện nam nhân, quả nhiên là nuôi một con sói không nghe lời mà. Ngươi nghĩ ta sẽ không có phòng bị cái tên tiện nhân nhà ngươi hay sao??
Trong mắt Lưu Mị Nhi hiện hàn quang, bàn tay phải vờn quanh những cơn lốc nhỏ, đánh trên đạo bạch quang kia, khiến cho thanh chủy thủ sắc bén kia bị đánh bay, sau đó hung hăng đạp một cước lên người Lục Điều Chân Hùng, lực lượng kinh khủng bạo phát trong nháy mắt, đã đánh bay người Lục Điều Chân Hùng, khảm lên một bức tường.
Còn hai tên đang giữ lấy Uy Lực Anna đột nhiên cũng phát động, trên thân một kẻ hiện lên hôi sắc quang mang, phóng thẳng lên cao, một đạo quyền mang bá đạo khó lường đánh thẳng về phía Lưu Mị Nhi.
- Trịnh Chấn, hóa ra lại là ngươi.
Lưu Mị Nhi không kịp phòng bị, cho nên chỉ có thể giơ ngọc chưởng lên mà ngăn cản mà thôi, đấm lên nắm tay của Trịn Chấn.
Uỳnh!
Một cỗ lực lượng cuồng bạo phóng ra, vốn Lưu Mị Nhi còn yếu hơn cả Trịnh Chấn, cho nên bị hắn đánh bay sau một quyền duy nhất.
Còn người còn lại cũng vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Lưu Mị Nhi, không hề có khái niệm thương hoa tiếc ngọc là gì, mạnh mẽ phách một chưởng lên lưng nàng ta.
Lực lượng kinh khủng bạo phát trong nháy mắt, đánh bay thân thể của Lưu Mị Nhi, khiến cho nàng ta biến thành một con chó chết nằm rạp trên mặt đất, sau đó phun một ngụm máu lớn ra ngoài.
Tên kia vừa xuất hiện sau lưng Lưu Mị Nhi, lộn tay một cái, một gốc cây đằng mạn thực vật biến dị bỗng nhiên bắn ra biết bao mạn đằng, trực tiếp đâm vào trong cơ thể của nàng ta, bắt đầu nuốt lấy tinh khí trong thân thể Lưu Mị Nhi.
Lưu Mị Nhi hét lên một tiếng thống khổ thảm thiết, thờ phì phò, đầy hận thù nhìn hai kẻ đang đứng trước người nàng ta, oán hận nói:
- Trịnh Chấn, Đạo Cách, hóa ra là hai người các ngươi! Các ngươi lại dám vi phạm ước định động thủ với ta? Vì sao lại động thủ với ta, chả lẽ các ngươi không sợ người trong thiên hạ chê cười hay sao?
Tên Trịnh Chấn tướng mạo anh tuấn, tóc đen đưa tay vuốt vuốt cằm Lưu Mị Nhi nói:
- Lưu Mị Nhi ạ, ngươi thật là ngu dốt ! ta hứng thú với Lạc Thanh Thanh là không giả, mà ta cũng hứng thú với ngươi. Bát kiệt Bạo Phong ta đều thích, nữ nhân các ngươi chỉ là con mồi của ta mà thôi. Mà đã là con mồi lại còn dám ngồi ngang hàng với ta thì đúng là không biết tự lượng sức mình rồi.
Tên cầm trong tay mạn đằng, một kích đánh bị thương Lưu Mị Nhi, là một tên nam tử xấu xí, ngũ quan có chút vặn vẹo, hắn tới bên Trịnh Chấn mà cười:
- Trịnh Chấn, Lưu Mị Nhi là của ngươi thì ta muốn Lạc Thanh Thanh.
Trịnh Chấn khẽ cuời:
- Lạc Thanh Thanh, ta cũng muốn chơi nữ nhân kiệt ngạo này, làm sao giờ nhỉ?
Nói rồi ngân quang trong mắt lóe lên khẽ nói:
- Được rồi! Ta sẽ chời nàng ta trong một tháng, sau dó sẽ tặng lại cho ngươi. Chẳng qua Lưu Mị Nhi cũng phải đề ta chơi trước, ta thực là cảm thấy hứng thú vô cùng với con nữ nhân đầu óc bị bộ ngực với bộ mặt làm cho ngu dốt muôn phần này.
Đúng lúc này, tên Lục Điều Chân Hùng bị đánh bay đi kia lần này lại bò ra, khóe miệng đầy máu, tới trước người Trịnh Chấn nói:
- Long Vương đại nhân, ta đã dựa theo ước định của chúng ta mà giải quyết hai nàng ta, các người phải chăng cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi chứ?
Trịnh Chấn khẽ cười:
- Không thành vấn đề ! Dựa theo ước định của chúng ta thì, toàn bộ nam nhân và một phần tư nữ nhân của Bạo Phong cốc là của ngươi, ngươi sẽ là tân vương của Bạo Phong cốc.
Lục Điều Chân Hùng hiện lên một tia vui mừng trong mắt, quỳ một gối trước Trịnh Chấn nói:
- Đa tạ bệ hạ! Từ này về sau, Lục Điều gia nhất định sẽ tận tâm trung thành với bệ hạ, cung cúc tận tụy chết cũng không từ.
Nói xong, Lục Điều Chân Hùng đứng lên, khinh miệt nhìn hai người Lạc Thanh Thanh với Lưu Mị Nhi mà nói:
- Hai vị bệ hạ, nam nhân của Lục Điều gia chúng ta không nên làm đồ chơi cho đám nữ nhân các người... thế giới này hẳn là thiên hạ của nam nhân, còn đám nữ nhân các ngươi cũng chỉ nên làm đồ chơi cho chúng ta mà thôi.
Trong mắt Lạc Thanh Thanh hiện lên một tia dị quang quát lớn:
- Nhạc Trọng, Trịnh Chấn và Đạo Cách là những con chó săn mà Khủng long nhân nuôi dưỡng, bọn họ chỉ cần có thể tiêu diệt Bạo Phong cốc chúng ta thì mấy trăm vạn nhân loại ở Thanh Châu này sẽ biến thành thức ăn cho đám Khủng long nhân đó. Nếu như ngươi còn có một chút nhân tính thì hãy muốn giết chết hai tên súc sinh này.
Trong mắt Trịnh Chấn hiện lên hàn quang, một bước đã tới bên người Lạc Thanh Thanh, trong mắt hiện lên một tia hung tàn, một cái bạt tai tát thẳng lên mặt Lạc Thanh Thanh:
- Đồ đê tiện! Nói lắm vậy!
Đôi mắt đẹp của Lạc Thanh Thanh hiện lên một tia lửa giận, thân thể khẽ động, kết quả sắc mặt trắng bệch, trực tiếp phun ra một ngụm máu lớn, hai tay vô lực chống lên mặt đất, suy yếu dị thường.