Ngươi thế nhưng đã diệt sát một con ngũ giai biến dị thú, mà chúng to lớn vô cùng, chỉ một khói như thê này cũng không là gì, cho ta thì ngươi tuyệt đối không hề bị thiệt thòi gì hết.
Trong mắt Nhạc Trọng cũng chớp động dị quang khẽ cười:
- Không được! Finina ạ, ngũ cấp biến dị da thú trân quý thế nào, mỗi một bộ đáng giá tới vạn kim, là lợi khí bảo mệnh. Mà một khối biến dị da thú này cũng đủ để làm r aba bộ bì giáp rồi. Ngươi muốn một khối lân giáp mà chỉ là giúp ta tạo ra năm mươi bộ bì giáp thì vẫn còn ít lắm.
Biến dị thú giáp da càng có đẳng cấp cao thì càng thêm trân quý, trong lúc tối hậu thì nó có thể cứu được mạng người. Trên người Nhạc Trọng là một bộ tứ giai biến dị thú giáp da, mà nó cũng từng cứu mạng hắn không ít lần.
Finina ôm chặt khối biến dị thú lân giáp kia lớn tiếng kêu:
- Ta biết rồi! Ta sẽ giúp ngươi làm càng nhiều bì giáp, vũ khí hơn, cho tới khi ngươi hài lòng mới thôi, thế là được chứ gì.
Nhạc Trọng cười:
- Tốt, thành giao!
Nhạc Trọng bỏ ra một tấm lân giáp ngũ giai biến dị thú kia, chính là muốn hấp dẫn Finina, biến nàng ta thành kẻ làm việc cho mình. Trong tay hắn có vô cùng nhiều tài liệu ngũ giai beiens dị thú, nhưng nhân tài có thể biến chúng thành trang bị thì dưới trướng hắn không có một ai.
- Tạm biệt!
Finina ôm khối lân giáp biến dị thú kia chạy nhanh như chớp rồi biến mất nàng ta muốn dùng nó để chế tạo một số mòn phòng ngự bì giáp…
Hôi Dịch sơn là một tòa núi lớn gần với Liệt Nha hạp cốc, vách núi trơn nhẵn, không hề có điểm dừng chân, cho nên người thường khó có thể trèo lên đưuọc ngọn núi này.
Trong Hôi Dịch sơn, có một cái hang thật lớn, từng kẻ sau lưng mọc ra một đôi cánh thịt, tay cầm trường mâu, lưng đeo cung, đang tuần tra xung quanh hang động kia. Thường có những dực nhân tộc mang theo con mồi bay vào trong hang.
- Đây là chỗ ở của Dực nhân tộc sao? Quả là rất hay!
Nhạc Trọng đứng ở dưới chân Hôi Dịch sơn, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nhìn những dực nhân tộc đang bay tới bay lui trong hang động kia mà trong mắt hiện lên một tia hưng phấn và hiếu kỳ.
Lạc Thanh Thanh ở bên người Nhạc Trọng khẽ nhíu mày rồi nói:
- Nhạc Trọng, xin nhớ kỹ những gì cấm kỵ của bọn họ mà ta đã đề cập qua, mong ngươi không có chọc giận bọn họ.
Lúc này Lạc Thanh Thanh tới nơi này để bái phỏng chỉ là vì muốn dẫn bọ n họ ra khỏi Thanh Châu, đi tới Vân Châu. Vì Nhạc Trọng cũng khá là hứng thú đối với Dực nhân bộ tộc cho nên mới đi cùng qua đây.
Nhạc Trọng cười:
- Ta biết rồi!
Đám người Nhạc Trọng mới đi tới chân Hôi Dịch sơn không lâu thì có mườib ảy gã dực nhân tộc từ trên bầu trời lao xuống, vây quanh đám người Nhạc Trọng.
Dẫn đầu là một tên nam nhân vóc ngườil ực lưỡng, da ngăm đen, trên người khoác một bộ da sói, tướng mạo anh tuấn, trẻ tuổi, lớn tiếng quát:
- Các người là ai?
Lạc Thanh Thanh đây khí phách bước tới:
- Ta là Bạo Phong cốc Lạc Thanh Thanh, đây là một vị minh hữu của ta, Nhạc Trọng. Hôm nay ta tới đây là vì muốn gặp mặt Tuyết Lai Na bệ hạ một chút.
Nghe được danh hào Lạc Thanh Thanh, tên khoác da sói kia chậm rãi nói:
- Hóa ra là Bạo Phong nữ vương bệ hạ, xin người chờ chút, đẻ ta cho người đi thông báo.
Một gã dực nhân tộc bay lên hang động nham thạch ở trên không.
Nhạc Trọng nhan cơ hội này quan sát mười sáu tên dực nhân tộc kia, trong mười sáu người bọn họ, thì có mười người là nữ, còn lại là nam tính.
Mười sáu người này, thì nam tính đều anh tuấn, cơ thể rắn chắc, vóc người cao ráo. Nữ tính thì một loạt khuôn mặt diễm lệ, một đôi cự nhũ no đủ, đôi chân thon dài, một làn da đen tuyền. Sau lưng bọn họ mọc ra một đôi cánh màu xám. Thực đáng xưng danh nam anh tuấn, nữ mỹ lệ, hiển nhiên bọn họ là chủng tộc được tạo hóa thiên vị. Nhìn qua lại thì có vài phần giống với Thiên sứ, nhưng cánh của Thiên sức là màu trắng còn cánh của những người này thì là màu xám.
Không lâu sau, từ trong hang động lại một lần nữa bay tới hai mươi sáu Dực nhân tộc, mang theo một cái rương cực đại từ trên trời rơi xuống.
Vị nam nhân trẻ tuổi anh tuấn vừa rồi hướng về mọi người đưa tay nói:
- Mời!
Nhạc Trọng, Lạc Thanh Thanh và Hàn Tử Huyên, Hải Thiến cùng nhau đi vào trong cái rương kia.
Có hai mươi sáu dực nhân tộc vỗ cánh mang theo đám người Nhạc Trọng vào bên trong hang đông.
Hang động kia rộng chừng trăm mét, ở nơi động khẩu, có đặt một chiếc đại nỗ to lớn, Nhạc Trọng hơi suy tính một chút thì mỗi một mũi tên kia được làm từ một gốc cây dài tới hai mươi mét, đầu mũi tên ánh lên màu lam quang u ám, hiển nhiên là có kịch độc trong đó.
Dưới sự uy hiếp của những chiếc đại nỗ kia, thì cho dù là tứ giai biến dị thú hệ trên không có muốn cường công vào nơi này thì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm mà ngã xuống, Mà ngũ giai biến dị thú hệ trên không tuy rằng tựa như thiên tai, nhưng không có những chiếc đại nỗ kia uy hiếp thì thân thể bọn chúng cũng không thể nào chui vào trong hang này được.
Ở một nơi phụ cận, Nhạc Trọng còn thấy mấy trăm dực nhân tộc đang đeo cốt mâu trên lưng, tuần tra xung quanh không ngừng.
- Quả nhiên là nữ quyền xã hội!
Nhạc Trọng đưa ánh mắt kỳ dị nhìn những dực nhân tộc kia, phát hiện ra một điều đó là trong đám bọn họ thì nữ tính chiếm bảy thành, nam tính không đến ba thành.
Dực nhân tộc và Bạo Phong cốc đều là xã hội nữ quyền, nữ tính chấp chưởng đại quyền lực, Hơn nữa Bạo Phong cốc có chỗ khác chính là Dực nhân tộc bị biến thành như thế là do trong quá trình sinh sôi nảy nở, tỉ lệ xuất hiện nữ tính nhiều hơn xa so với nam tính, cho nên số lượng nữ tính càng trở nên nhiều hơn.
Trong Dực nhân tộc nữ tính nhiều, mà kiệt xuất nữ cường giả cũng nhiều, trên mọi phương diện nữ tính thường áp đảo nam tính ,cho nên mới hình thành được nữ quyền xã hội trong bộ tộc Dực nhân này.
Nguyên nhân chính là Dực nhân bộ tộc là nữ quyền xã hội cho nên mới kết thành minh hữu với một nữ quyền xã hội khác là Bạo Phong cốc, song phương cùng nhau chống lại sự tấn công của Kiếm Long vương quốc.
Đi qua cửa hang, tiếp tục bay vào bên trong, Nhạc Trọng thấy nơi đây có rất nhiều loại binh khí chiến tranh khá lạ, hai bên tường đầy vết máu ám hồng, hiển nhiển ở khu vực này đã từng có chiến đấu kịch liệt khá nhiều.
Đi vào trong hang sâu kia, ánh sáng dần biến thành ảm đạm, ở trên tầng nham bích tản ra một loại quang mang tựa như là thái dương, khiến cho toàn thể huyệt động biến thành một ngọn đuốc sáng trưng.
Nhạc Trọng nhìn đỉnh hang hiếu kỳ nói:
- Thần kỳ thật! Làm sao có thể làm được như vậy?
Lạc Thanh Thanh trẳ lời:
- Đây là một loại rêu phát quang, là bảo vật của Dực nhân bộ tộc, nhờ có chúng cho nên thành thị của Dực nhân tộc có thể được bao phủ trong ánh sáng.
Nhạc Trọng nhìn đỉnh hang, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị, nhẹ giọng lảm bẩm:
- Rêu phát quang!