Nhạc Trọng lúc này mới cười lạnh lùng nhìn những quý tộc bộ tộc người có cánh xung quanh, nói:
- Các ngươi đã nghe rõ rồi chứ! Đại quân người khủng long không phải do chúng tôi đưa đến, mà là do tên ngu xuẩn này để lộ vị trí của chúng ta cho kẻ địch!
Lạp Tư nghe Nhạc Trọng nói vậy, sắc mặt trắng bệch, nhìn xung quanh, chỉ thấy hàng loạt ánh mắt phẫn nộ tập trung trên người gã.
Lạp Tư trước đó đã tiếp xúc qua với người của vương quốc Kiếm Long, bây giờ xuất hiện thằn lằn khổng lồ tiền sử cấp bốn và đại quân người khủng long của vương quốc Kiếm Long hiển nhiên là do tên ngu xuẩn gã dẫn tới rồi.
Nhạc Trọng nhìn Đào Nhạc Ti, trầm giọng nói:
- Trưởng lão Đào Nhạc Ti, lấy giải dược ra đi. Sức chiến đấu của nữ vương Bạo Phong các ngươi cũng biết rất rõ rồi. Có cô ấy giúp đỡ chúng ta, chúng ta mới có hy vọng chiến thắng đám quái vật kia.
Nghe xong lời của Nhạc Trọng, những trưởng lão bộ tộc người có cánh đều nhìn lẫn nhau, ai cũng bắt đầu trở nên do dự. Bọn họ vừa mới lợi dụng độc dược phong ấn sức mạnh của Lạc Thanh Thanh, bây giờ đã muốn bọn họ giải phóng cho cô. Bọn họ vô cùng sợ hãi Lạc Thanh Thanh sẽ bão nổi, nhân cơ hội này trắng trợn tàn sát người trong bộ tộc bọn họ.
Bản thân Lạc Thanh Thanh có được sức mạnh cấp bốn đỉnh cao, lại thêm chiến giáp Bạo Phong cường hóa, thực lực của cô thậm chí có thể đạt đến cảnh giới cấp năm trung cấp. Nếu cô lựa chọn khai chiến với tộc người có cánh, thì họ chắc chắn sẽ tử thương thảm trọng.
Đào Nhạc Ti từ trên trời bay xuống, lập tức đưa một chai thuốc cho Lạc Thanh Thanh, cúi đầu chân thành xin lỗi:
- Là lỗi của tôi! Xin lỗi! Nữ vương Bạo Phong tôn kính, đây tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan đến những người khác bộ tộc người có cánh. Nếu như lúc này nữ vương vì chuyện mạo phạm ngài mà muốn trả thù, có thể tùy tiện xử phạt tôi. Nhưng bây giờ, hy vọng ngài có thể vứt bỏ hiểu lầm ban đầu, trợ giúp tộc người có cánh chúng tôi.
Đào Nhạc tuy không phải là một chính trị gia thuần túy, nhưng ánh mắt của bà không tệ. Với tình cảnh hiện giờ, chỉ có liên thủ với đám người Lạc Thanh Thanh và Nhạc Trọng mới có thể hóa giải nguy cơ trước mắt đang tới gần này thôi. Chỉ bằng vào sức mạnh của bộ tộc người có cánh, thì chỉ riêng mười con thằn lằn khổng lồ tiền sử cấp bốn kia đã có thể khiến họ tổn thất thảm trọng rồi.
Lạc Thanh Thanh nhanh chóng mở nắp chai đổ vào miệng. Lực lượng khổng lồ từ từ trở lại với cơ thể cô. Cô lạnh lùng liếc nhìn Đào Nhạc Ti, châm chọc một câu:
- Yên tâm, ta không ngu xuẩn như các ngươi! Ta sẽ giúp đỡ các ngươi, là vì bộ tộc người có cánh các ngươi chính là minh hữu của chúng ta. Bạo Phong Cốc chúng tôi không có thói quen bán đứng minh hữu của mình đâu.
Đào Nhạc Ti và các trưởng lão đứng bên cạnh đều đỏ mặt xấu hổ không thôi.
- Hiện tại chiến tranh bắt đầu!
Đào Nhạc Ti nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, xoay người đi về phía sân rộng, ra mệnh lệnh cho người của bộ tộc người có cánh.
Nghe xong mệnh lệnh ngắn gọn, từng người quý tộc tộc người có cánh lập tức vỗ cánh bay đi. Chúng nó vội vàng đi tập kết đội quân của mình.
Trong thành phố tổ ong này, một quý tộc người có cánh tương đương với một viên thống lĩnh. Chính bởi vì bọn họ tách ra, những chiến sĩ tộc người có cánh mới không thể tạo đội hình, cho nên dễ dàng bị con thằn lằn khổng lồ tiền sử cấp bốn giết chết.
Những quý tộc người có cánh vừa bay đi, Nhạc Trọng liền cấp tốc đi đến bên cạnh Đào Nhạc Ti, vẻ mặt ngưng trọng hỏi:
- Đào Nhạc Ti, tổ ong của các ngươi có đường nào chạy trốn không?
Lúc này, quân đội tộc người khủng long đã có chuẩn bị tốt mới tấn công, Nhạc Trọng cũng không biết trong quân đội tộc người khủng long này có bao nhiêu cao thủ và còn bao nhiêu lá bài chưa lật nữa. Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng chạy trốn.
Trong mắt Đào Nhạc Ti hiện lên vẻ buồn khổ:
- Không có! Tổ ong của chúng tôi không có con đường nào có thể chạy trốn cả!
Thành phố tổ ong là thành phố do bộ tộc người có cánh hao phí vô số tâm huyết mới lập nên, trong khoảng thời gian trù tính, hoàn toàn không nghĩ đến phải tạo ra một con đường chạy trốn rút lui.
Nhạc Trọng nhìn cửa vào thành phố tổ ong, nhíu mày thấp giọng nói:
- Chết tiệt! Chẳng lẽ chỉ có thể mạnh mẽ tấn công thôi sao? Còn ý kiến hay ho nào nữa không a?!
Ở trước cửa vào thành phố tổ ong, không biết có bao nhiêu người khủng long mai phục ở đó nữa. Nhạc Trọng vừa nghĩ đến cảnh tượng mình phải đối mặt với một gã Long tướng trung cấp thì đã cảm thấy da đầu mình tê rần rồi.
Đúng lúc này, thiếu nữ thiên tài chiến đấu Lai Vi của bộ tộc người có cánh liếc nhìn Nhạc Trọng một cái, khinh miệt nói:
- Đồ nhát gan, sợ à? Chết ở trên sa trường là bổn phận của chiến sĩ chúng ta, có thể chết vì bảo vệ gia viên chính là vinh quang của chiến sĩ chúng ta.
Nhạc Trọng xoay người nhìn Lai Vi, nói:
- Vấn đề chính là đây không phải là gia viên của ta! Lai Vi, bây giờ cô là chiến sĩ thuộc về ta, sinh mệnh của cô không còn thuộc về chính cô nữa. Trừ phi, cô muốn vi phạm hẹn ước giữa ta và cô.
Ánh sáng trong mắt Lai Vi chợt nhạt nhòa, sau đó bước lên trước một bước, đôi mắt to mỹ lệ hiện lên tia sáng kiên định:
- Đúng! Dựa theo hẹn ước giữa chúng ta thì tôi đúng là thuộc về ngài. Nhưng nơi này là gia viên của tôi, tôi là chiến sĩ bộ tộc người có cánh, cho nên tôi có trách nhiệm phải bảo vệ gia viên của mình! Nếu hôm nay tôi có thể sống sót trở về, tôi sẽ trở thành người của ngài. Nhưng bây giờ, tôi là chiến sĩ tộc người có cánh!
Lai Vi nói xong, lập tức vỗ cánh bay lên trời, hướng về phía tiền tuyến.
Nhạc Trọng nhìn vật phẩm chiến thắng trong cuộc hẹn ước của mình bay đi, khẽ lắc đầu, sau đó cơ thể lóe lên, cũng cấp tốc bay về phía tiền tuyến. Lai Vi dù sao cũng không phải là con rối khống chế bằng phù chú con rối, cô ta có tư tưởng và ý chí riêng của mình. Đối với cô ta mà nói, bảo vệ gia viên mới là trách nhiệm cần ưu tiên hành đầu so với hẹn ước giữa cô ta và Nhạc Trọng.
Cơ thể Hàn tử Huyên cũng chợt lóe lên, chăm chú đi theo cạnh Nhạc Trọng. Cô bây giờ không còn là một trong bát kiệt của Bạo Phong Cốc nữa, mà là thiếp thân thân vệ của Nhạc Trọng.
Tại tiền tuyến của thành phố tổ ong, có một con thằn lằn khổng lồ tiền sử cấp bốn giống như máy ủi phá hủy vô số kiến trúc. Song song đó, những nơi nó đi qua, đều có rất nhiều chiến sĩ tộc người có cánh biến mất một cách quỷ dị.
Quý tộc người có cánh vừa quay lại thì từng đột quân người có cánh chợt từ phía sau bay đến tiền tuyến. Trên bầu trời, nơi nơi đều có thể thấy bóng dáng của chiến sĩ tộc người có cánh.
- Bắn cung!!
Cùng với mệnh lệnh của một gã thống lĩnh tộc người có cánh, vô số mũi tên như mưa rơi xuống bắn về phía một con thằn lằn khổng lồ tiền sử cấp bốn.