Trên mặt Hàn Tử Huyên hiện vẻ sương lạnh, nhưng nàng không biết nên làm sao mới phải, nàng giúp đỡ người nhưng người lại bài xích nàng, làm nàng có chút không biết phải làm sao.
- Tử Huyên, cô làm vậy không đúng. Đối phó đám rác rưởi này, phải làm thế này mới được!
Nhạc Trọng cười nhẹ bước chân vào ngõ hẻm, tay cầm Hỏa Diễm đao tiện tay chém lên đầu một gã lưu manh.
Đầu tên lưu manh kia ừng ực một tiếng lăn khỏi thân thể hắn, một cỗ máu tươi nóng rực từ thi thể phun ra, đem vách tường nhuộm đến đỏ bừng.
Uông Trữ nhìn thấy một màn này trong mắt thoáng hiện nét tuyệt vọng lớn tiếng thét to:
- Đừng…
- Tao là Ngũ Quỷ…
Tên lưu manh tóc vàng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ vừa định nói một câu liền thấy ánh đao lạnh lùng lóe sáng, đầu của hắn cũng lăn tròn trên mặt đất, trong mắt vẫn còn tràn ngập vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Tên lưu manh châm chọc Hàn Tử Huyên lúc này lộ vẻ hoảng sợ quỳ trên mặt đất cuống quýt dập đầu cầu xin Nhạc Trọng:
- Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Vị huynh đệ kia, đại nhân, lão đại đừng giết tôi! Tôi chỉ là rác rưởi, tạp chủng, phế vật. Đừng giết tôi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài! Tôi cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không tìm chị em Uông Trữ phiền phức. Tôi cam đoan! Tôi kiên quyết cam đoan! Nếu ngài giết chết tôi Ngũ Quỷ bang sẽ không tha cho chị em hai nàng!
Nhạc Trọng từng giết không biết bao nhiêu tên cặn bã rác rưởi, hiện tại hắn vốn không hề xem bọn hắn là người, khi giết chết chúng không hề có chút gánh nặng tâm lý.
- Vậy có quan hệ gì tới ta, ta chỉ là nhìn mày không vừa mắt. Cặn bã, đi chết đi!
Nhạc Trọng vung tay lên, ánh đao chợt lóe, đầu tên lưu manh lăn trên mặt đất, máu tươi phun trào.
Uông Trữ chứng kiến một màn kia phát ra tiếng thét chói tai tuyệt vọng:
- Đừng…
Uông Trữ nhìn thấy ba thi thể trong hẻm nhỏ sắc mặt trắng bệch nước mắt tràn xuống:
- Xong rồi…xong rồi…
Ngũ Quỷ bang thủ đoạn hung tàn ngoan độc, luôn có thù tất báo, chỉ thoáng chốc đã có ba thủ hạ chết tại chỗ này, Ngũ Quỷ bang nhất định sẽ không bỏ qua cho gia đình của Uông Trữ, vừa nghĩ tới đây trong lòng nàng tràn ngập tuyệt vọng cùng sợ hãi, nàng thật sự không dám nghĩ mình cùng chị của mình bị chúng bắt được sẽ phải chịu kết cục như thế nào.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Uông Trữ thản nhiên nói:
- Tiểu quỷ, bọn hắn đã chết, cô đang khổ sở đi? Tổng bộ Ngũ Quỷ bang ở đâu, mang tôi đi qua!
Sắc mặt Uông Trữ tái nhợt, có chút sợ hãi nhìn Nhạc Trọng, biểu tình như sắp khóc nói:
- Vị đại nhân này, tôi không biết tổng bộ Ngũ Quỷ bang ở đâu…
Nhạc Trọng khẽ cau mày, tính toán có cần dùng chút thủ đoạn không bình thường tìm hiểu vị trí tổng bộ của Ngũ Quỷ bang hay không.
Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền vào thanh âm hô to tê tâm liệt phế:
- Tiểu Trữ! Tiểu Trữ, em ở đâu? Tiểu Trữ! Tiểu Trữ! Em mau ra đây đi!
Uông Trữ nghe được thanh âm kia liền lớn tiếng kêu lên:
- Chị, em ở trong này!
Chỉ chốc lát một cô gái có chút thanh tú, mũi có chút tàn nhang, mặc áo sơ mi mỏng, chỉnh tề sạch sẽ vọt vào, ôm lấy Uông Trữ, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Nhạc Trọng đang đứng trong vũng máu cùng Hàn Tử Huyên đứng cạnh hắn, thân thể tuy lạnh run nhưng vẫn gắt gao ôm chặt Uông Trữ.
Uông Lệ Hoa hoảng sợ nhìn Nhạc Trọng cùng Hàn Tử Huyên, đem tấm minh bài trong tay đưa cho Nhạc Trọng cầu xin nói:
- Các người là ai? Tôi chỉ có 30 điểm tín dụng, toàn bộ cho hai người, van cầu hai người đừng hại em của tôi!
Uông Trữ kéo tay Uông Lệ Hoa nói:
- Chị, là họ đã cứu em, là hai người kia cứu em trong tay người của Ngũ Quỷ bang.
Nghe được lời nói của Uông Trữ, Uông Lệ Hoa thoáng thở ra một hơi, nhưng khi nàng nhìn thấy ba thi thể không đầu chung quanh trong mắt thoáng hiện nét sợ hãi, hiển nhiên nam tử trước mắt nàng cũng không phải là người hiền lành.
Nhạc Trọng cầm tấm minh bài tò mò hỏi:
- Điểm tín dụng? Là tiền của nơi này sao? Làm sao giao dịch?
- Là như vậy!
Uông Lệ Hoa thấy Nhạc Trọng hỏi, liền đánh bạo đi tới trước mặt hắn cầm hai tấm thẻ ghép vào nhau, hai chuỗi số chợt hiện ra trên hai tấm thẻ.
Trên thẻ của Nhạc Trọng hiện ra vài con số 0 mà trên thẻ của Uông Lệ Hoa hiện ra số 40.
- Nguyên lai là như vậy, có ý tứ! Tử Huyên!
Nhạc Trọng cười liếc nhìn Hàn Tử Huyên.
Hàn Tử Huyên nhanh chóng lục lọi trong ba thi thể dưới đất lấy ra ba tấm thẻ đưa cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đem hai tấm thẻ kết nối lấy hết toàn bộ điểm tín dụng bên trong, trong tay hắn lại có thêm 230 điểm tín dụng.
Nhạc Trọng cầm tấm thẻ còn lại ném cho Uông Lệ Hoa:
- Cho cô, hôm nay chúng tôi còn cần nghỉ ở nhà cô một đêm, tôi có chút chuyện muốn hỏi cô!
Uông Lệ Hoa nắm chặt tấm thẻ liên tục khom người nói với Nhạc Trọng:
- Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân!
Bên trong thẻ ít nhất có mấy chục điểm tín dụng, mấy chục điểm tín dụng quý giá đủ cho hai chị em nàng ăn bánh mì đen hai tuần lễ.
Đi theo Uông Lệ Hoa dẫn dắt, bốn người rời khỏi hẻm nhỏ âm u kia.
Nhóm người Nhạc Trọng vừa rời khỏi hẻm nhỏ, bảy tám nam tử nằm một bên chợt xông vào trong hẻm tranh đoạt ba thi thể còn lưu lại.
Hàn Tử Huyên nhìn hành động khác thường của bọn họ, nhướng mày tò mò hỏi:
- Vì sao bọn hắn phải tranh đoạt?
Uông Lệ Hoa liếc mắt nhìn bên kia hờ hững nói:
- Bọn họ muốn làm thịt ba cỗ thi thể kia!
Vẻ mặt Hàn Tử Huyên kinh ngạc nói:
- Cái gì? Ăn thi thể? Đó chính là nhân loại! Bọn hắn làm vậy chẳng phải ăn thịt người? Nơi này chính là Vân Châu, là quê hương cuối cùng của nhân loại! Làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy?
Hàn Tử Huyên xuất thân từ Bạo Phong Cốc, tuy rằng có phân chia giai cấp, nam nhân đứng ở tầng dưới cùng tuy làm việc cực khổ nhưng chưa từng tới mức phải ăn thịt người. Nàng căn bản không dám tưởng tượng ở Vân Châu được xưng là thánh địa cuối cùng của nhân loại lại phát sinh hiện tượng này.
Uông Lệ Hoa cười khổ nói:
- Vị tỷ tỷ này, hai vị từ bên ngoài mới tới đi? Vân Châu đích thật là quê hương cuối cùng của nhân loại, ở trong này có khoa học kỹ thuật còn lưu lại thời tiền sử. Quý tộc thượng tầng trải qua cuộc sống xa hoa trụy lạc, mà những dân nghèo thực lực yếu ớt như chúng tôi ngay cả ăn cũng không đủ ăn, hàng ngày đều có thật nhiều người chết đói, hoặc là bệnh chết trong khu xóm nghèo này. Dân nghèo ở trong mắt quý tộc chỉ là những con kiến, bọn hắn căn bản không cần quản sự sống chết của chúng tôi!
Trong lời nói của Uông Lệ Hoa tràn ngập nỗi chua xót:
- Trong Xích Huyết thành tổng cộng phân chia thành bốn giai cấp. Đó là quý tộc thượng đẳng, quý tộc bình thường, bình dân cùng dân nghèo. Dân nghèo chỉ có thể hoạt động ở hai khu bình dân cùng dân nghèo, các loại chức nghiệp đại bộ phận đều không thuê mướn dân nghèo, chúng tôi thu nhập ít đến thương cảm, rất nhiều người ăn không no bụng, mỗi ngày đều có người đói chết, vì sống sót rất nhiều người ngay thi thể cũng ăn vào!