Hàn Tử Huyên nghe vậy liền trầm mặc, nàng vốn cho rằng Vân Châu chính là thánh địa cuối cùng của nhân loại, hiện tại xem ra cuộc sống của nhân loại tầng thấp nhất trong Vân Châu quả thật ngay cả trư cẩu cũng không bằng, điều này làm cho nàng thập phần thất vọng đối với người thống trị tại Vân Châu.
Nhạc Trọng nhìn thấy hết thảy chuyện này, trong lòng sinh ra tia cảnh giác, cảm thấy may mắn hắn không hồ đồ vội vã lái Bạo Phong chiến hạm tiến thẳng vào Vân Châu.
Tình huống sinh tồn của cư dân tầng thấp nhất Vân Châu như vậy, làm Nhạc Trọng nhìn ra được người thống trị Vân Châu cũng không phải là thứ gì tốt, thượng tầng sống xa hoa mơ màng, dân chúng bình thường sống như trư cẩu, hiển nhiên nhân loại Vân Châu đã bắt đầu thối rữa ngay từ bên trong.
Nhạc Trọng đột nhiên hỏi:
- Ngũ Quỷ bang có lai lịch gì?
Khi nhắc tới Ngũ Quỷ bang trong mắt Uông Lệ Hoa hiện lên sợ hãi:
- Ngũ Quỷ bang là một đám ác bá, bọn hắn tổng cộng có năm tên thủ lĩnh, tên là Trường Môn U, Trường Môn Hưởng, Trường Môn Võ, Trường Môn Lộ, Trường Môn Kiến. Nghe nói mỗi thủ lĩnh đều có được lực lượng đáng sợ, bên trong xóm nghèo không ai là đối thủ của bọn hắn. Đồng thời trong tay bọn hắn còn có mấy trăm bộ hạ, là nhất bá trong xóm nghèo, toàn bộ những người đối lập cùng bọn hắn hạ tràng cực kỳ thê thảm. Nghe nói bọn hắn còn có được quý tộc làm chỗ dựa nên không người nào dám trêu chọc!
Nhạc Trọng dò hỏi:
- Quý tộc sao? Như thế nào mới có thể trở thành một gã quý tộc?
Uông Lệ Hoa nói:
- Cần ở trong phòng ngự tại cứ điểm giết chết hơn mười tên chiến sĩ Khủng Long nhân mới có thể trở thành một gã huân tước, chém giết một trăm Khủng Long nhân thăng chức thành nam tước, huân tước chỉ là quý tộc bình thường, mà nam tước là thượng đẳng quý tộc!
Vừa nói chuyện cũng đã đi tới trong nhà của chị em Uông gia.
Đó là một gian nhà trệt thập phần thấp bé sơ sài, trong nhà chỉ có chút đồ dùng đơn giản, nhưng căn nhà được thu thập thật sạch sẽ, có vẻ thập phần sáng ngời.
Uông Lệ Hoa đi vào phòng bếp làm bữa tối.
Không bao lâu, trên bàn cơm liền bày đặt bốn bát nước sôi ngâm bánh mì đen, bên trong chỉ rắc thêm chút muối.
Khi bốn bát bánh mì đen vừa đặt lên, Uông Trữ đã cầm lên uống sạch sẽ, sau đó còn nhìn chằm chằm vào những bát còn lại.
Uông Lệ Hoa cung kính nói:
- Mời dùng!
Nhạc Trọng nhìn thực vật không chút khẩu vị, hắn đẩy bát canh cho Uông Trữ, nhìn thấy nàng vui mừng đem chén canh ăn sạch sẽ.
Hàn Tử Huyên ngồi bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ ăn như hổ đói của Uông Trữ, trong lòng chua xót, cũng đẩy bát canh trước mặt qua cho nàng, nhìn nàng vui sướng đem bát canh ăn hết không sót chút gì.
Bên cạnh xóm nghèo khu D có một tòa biệt thự chiếm diện tích thật lớn, xây dựng vô cùng khí phái, bên trong có hơn hai mươi lưu manh dáng người khôi ngô tụ tập một chỗ chơi đánh bài, đây là tổng bộ Ngũ Quỷ bang.
Bên trong đại sảnh biệt thự, mười mấy nam nhân trần truồng đang cùng vài nữ nhân xinh đẹp chơi trò du hí, âm thanh dâm đãng vang khắp biệt thự.
Một tiểu lâu la hốt hoảng xông vào đại sảnh hét lớn:
- Lão đại! Không tốt! Nhóm người lông vàng xảy ra chuyện!
Một gã trung niên nam tử mũi ưng, dáng người gầy gò tên Trường Môn U nhướng mày, vẫn tiếp tục đẩy mạnh nửa thân dưới, nói kháy:
- Hôi cẩu, kêu la hốt hoảng cái gì? Con mẹ nó thật mất hứng! Đám người lông vàng xảy ra chuyện gì?
Hôi cẩu lớn tiếng nói:
- Bọn hắn đã bị người giết chết!
Trường Môn U nghe vậy sắc mặt đại biến đá văng nữ nhân trong lòng, trực tiếp đứng dậy nổi giận quát:
- Cái gì? Bọn hắn bị người giết sao? Là vương bát đản nào không muốn sống dám giết người của tao?
Hôi cẩu nghiến răng nghiến lợi nói:
- Là hai người bên ngoài vừa đến đây, không có bối cảnh gì, chỉ xuất đầu vì chị em Uông gia, đã chém chết mấy người lông vàng, thủ đoạn thập phần ác độc!
Sắc mặt Trường Môn U thập phần khó xem nói:
- Tốt! Tốt! Tốt! Dám giết người của tao, thật sự là không muốn sống nữa!
Ngũ Quỷ bang xưng bá xóm nghèo đã mười mấy năm, trong những năm này cũng có người có ý đồ chủ trì chính nghĩa, nhưng họ đều đã bị biến thành thi thể. Ngũ Quỷ bang khống chế cả khu xóm nghèo, nếu chuyện này mà bọn hắn không dùng thủ đoạn lôi đình bài trừ địch nhân, thanh danh của bọn hắn sẽ bị đả kích thật lớn, sụp đổ ngay trước mắt.
Vẻ mặt Trường Môn U phẫn nộ lớn tiếng rít gào:
- Lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ! Đừng tiếp tục chơi, đem người đi chém chết tên vương bát đản dám đối lập cùng chúng ta!
Bốn huynh đệ họ Trường Môn còn lại đều nhanh chóng bò lên khỏi người nhóm nữ nhân.
Dưới tiếng rít gào của Trường Môn huynh đệ, Ngũ Quỷ bang nhanh chóng tập hợp hơn năm mươi người hướng nhà của Uông Lệ Hoa phóng qua.
Gần trăm người của Ngũ Quỷ bang trong tay cầm dao búa đi thẳng tới nhà của Uông Lệ Hoa, nhìn thấy một màn này dân nghèo dọc theo đường đi vội vàng tránh lui, họ không dám trêu chọc đám ác bá kia.
Không bao lâu gần trăm người đi tới trước nhà Uông gia.
Gần đến mục đích, Trường Môn U chợt hỏi một tên tiểu đệ giám thị bên người:
- Bọn hắn còn ở bên trong không?
Một gã tiểu đệ nói:
- Lão đại, bọn hắn còn ở bên trong không đi ra!
Trong mắt Trường Môn U chợt lóe hàn ý dữ tợn cười ra lệnh:
- Đốt, thiêu cháy bọn hắn!
Mấy chục tên lưu manh tay cầm bình xăng ném vào căn nhà cũ kỹ, căn nhà kia chủ yếu xây dựng bằng gỗ, vì vậy vừa châm lên dâng lên ngọn lửa rào rạt!
Bên cạnh nhà của Uông gia cũng là nhà gỗ, ngọn lửa hướng chung quanh kéo dài đem nhà bên cạnh cũng đốt cháy.
Hai bên nhà chạy ra sáu bảy người kêu thảm, bọn họ nhìn ngôi nhà mình bị thiêu hủy, trong mắt chớp động vẻ tuyệt vọng vô tận.
Đám tiểu đệ Ngũ Quỷ bang đầy vẻ điên cuồng cười lớn hướng nhóm người vô tội vọt tới, vung dao tùy ý chém giết những người từ trong nhà lao ra, đem họ chém đến máu tươi đầm đìa.
Trường Môn U nhìn lửa cháy hừng hực, lớn tiếng cười nói:
- Ha ha ha ha! Thấy được sao? Dám đối lập với Ngũ Quỷ bang chúng ta chính là kết cục này!
- Ha ha ha ha…
Bên cạnh Trường Môn U, đám lưu manh cũng cười to điên cuồng, sắc mặt dữ tợn như dã thú.
Ngay trong tiếng cười của bọn hắn, bốn nhân ảnh chậm rãi từ trong nhà đi ra, ngọn lửa giống như có sinh mạng vặn vẹo, không thương tổn được bọn họ mảy may.
Hôi cẩu lớn tiếng nói:
- Lão đại, bọn hắn đã ra rồi!
Trong mắt Trường Môn U hiện lên vẻ hung tàn dữ tợn quát:
- Hắt nước!
Tám gã tiểu đệ bưng chậu rửa mặt trực tiếp xối về hướng bốn người Nhạc Trọng.
- Đừng động, đó là nọc độc ăn mòn!
Nhạc Trọng nắm lấy Hàn Tử Huyên, lật tay, một mặt quang thuẫn trống rỗng hiện ra hình thành năng lượng hộ thuẫn chắn trước người hắn.
Chất lỏng trong suốt đều bị năng lượng hộ thuẫn ngăn cản, bộ phận còn lại rơi xuống mặt đất, theo thanh âm rít vang, mặt đất bị ăn mòn thành lỗ chỗ.
- Gia hỏa thật ác độc!
Hàn Tử Huyên nhìn thấy một màn như vậy liền biến sắc, nếu người thường bị chậu nước độc tạt trúng tuyệt đối sẽ cực kỳ thê thảm.