Khác với chỗ giao giới ở hai khu C cùng D, ở chỗ giao giới giữa hai khu C cùng Ba có một tường vây thật lớn, trên tường trải rộng hàng rào điện. Sau hàng rào điện được gắn thật nhiều máy thăm dò nhiệt lượng, từng tia sóng mà mắt thường khó gặp đan xen phân hình khắp khu vực giao giới. Trừ phi có thể bay lượn, nếu không muốn đi vào khu tường vây chỉ có thể mạnh mẽ xông qua hoặc là trải qua hai mươi thủ vệ phòng giữ sâm nghiêm ở cửa chính mới có thể đi vào.
Trong một góc tối âm u, Nhạc Trọng phát động kỹ năng tiềm hành tam giai nhìn nhanh chung quanh một vòng, tay vừa lật, một chiếc máy tính xách tay có ra
-đa xuất hiện trong tay hắn.
Mở ra máy tính, Nhạc Trọng hạ lệnh cho Bạch Y:
- Khống chế máy truyền cảm của khu vực này!
- Dạ!
Bạch Y ứng tiến, vô số số liệu chảy qua trong mắt nàng, trên ra
-đa vươn ra sáu sợi dây điện, từng đạo sóng điện kỳ dị khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Bị sóng điện kỳ dị lướt qua, truyền cảm khí sau hàng rào điện chợt ảm đạm, sau đó lại khôi phục ánh sáng, nhưng không ai nhìn ra được chúng đã không còn phóng ra tia sóng dò xét bên ngoài.
Nhạc Trọng tung người nhảy lên, thật dễ dàng đã vượt qua tường vây cao tới tám thước, tiến nhập vào trong khu B.
Khu B hoàn toàn khác hẳn khu C cùng D bên ngoài, nơi này nhà cửa không dày đặc mà là những ngôi nhà đơn hoặc biệt thự, có hoa viên cùng gara để xe.
Khu thương nghiệp xa hoa cao lớn tọa lạc tại trung tâm khu B, từng tòa lầu thương nghiệp tản ra ánh sáng xinh đẹp, chiếu sáng khắp chung quanh, mỹ lệ phi phàm.
So sánh với khu B, hiện tại khu C cùng D đã bị bóng tối hoàn toàn bao phủ, chỉ có chút gia đình có tiền còn có thể sử dụng đèn điện chiếu sáng. Một khu vực phồn hoa như thiên đường, một khu vực âm u như cống ngầm, sự chênh lệch giàu nghèo trong Xích Huyết thành đúng thật là cực lớn.
Nhạc Trọng tiến vào khu B nhìn lướt qua khu vực vô cùng phồn hoa kia, lặng yên không chút tiếng động lẻn vào trong bóng tối, hướng khu A đi tới.
Nhạc Trọng tiềm hành thêm nửa giờ, đột nhiên trước mặt xuất hiện hai mươi thành vệ quân mặc quân phục màu đen cầm súng la
-de trong tay, trên thân tản ra khí tức dũng mãnh đang đi tới.
Trên người thành vệ quân còn mang theo mũ giáp đa công năng, dưới sự phân hình của mũ giáp, khoảng cách trong phạm vi ba mươi thước đều bị bọn hắn cảm giác được rõ ràng.
Tuy rằng Nhạc Trọng phát động kỹ năng tiềm hành tam giai nhưng muốn tránh thoát sự kiểm tra của hai mươi thành vệ quân thật sự khó có khả năng.
Sắc mặt Nhạc Trọng hơi đổi, thân hình chợt lóe nhanh như linh miêu lặng yên không tiếng động ẩn vào trong một tòa biệt thự gần đó.
- Lần này chúng ta tuyệt đối không thể thất bại! Nhất định phải lấy được món đồ vật kia từ tay Vương Ngọc Phong!
Nhạc Trọng vừa tiến vào biệt thự, một thanh âm thật khẽ từ trong biệt thự truyền đến. Nếu không phải thực lực của hắn cao tới ngũ giai hắn cũng không cách nào nghe được thanh âm kia.
- Vương Ngọc Phong?
Nhạc Trọng vừa nghe trong lòng chợt động, Vương Ngọc Phong kia hiển nhiên chính là thành chủ Xích Huyết thành. Hắn lập tức sản sinh tia tò mò đối với người trong biệt thự, liền phát động kỹ năng tiềm hành tam giai, vô thanh vô tức tan ra thành một thể với hoàn cảnh chung quanh, lặng lẽ tiềm nhập vào bên trong tòa biệt thự.
Bên trong biệt thự cũng có vô số máy truyền cảm dò xét cùng máy phân hình, cho dù là cường giả đỉnh cấp cũng khó thể lẻn vào, nhưng máy móc kia đã bị Bạch Y khống chế biến thành vô dụng, làm Nhạc Trọng dễ dàng lẻn vào bên trong.
Trong một căn phòng bí ẩn, ba nam hai nữ vẻ mặt nghiêm túc thương lượng chuyện gì đó thật bí mật.
Một nam tử mặt chữ điền nói:
- Vương Hi, trong thành chủ phủ có bao nhiêu người của chúng ta?
Một mỹ nữ buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú trầm giọng nói:
- Ba trăm người! Trước mắt ở trong thành chủ phủ chúng ta có thể nắm giữ chỉ có ba trăm người. Lão quỷ Vương Ngọc Phong quản lý thập phần nghiêm khắc, người của chúng ta rất khó tiến vào thành chủ phủ. Ba trăm người đã là cực hạn, nhưng theo tin tình báo từ chỗ Ti Ti truyền tới, hôm nay đại bộ phận thị vệ trong phủ thành chủ được điều động đến cứ điểm thứ nhất chỉnh huấn. Đây là cơ hội tốt nhất nhưng cũng là duy nhất của chúng ta!
Nam nhân mặt chữ điền nhìn một tráng hán dáng người khôi ngô, cơ thể rắn chắc, thần tình dữ tợn ngồi bên người trầm giọng nói:
- Ba trăm người đã đủ rồi! Thời gian quyết định phát động vào 9 giờ đêm nay. Tiễn Thành, giao lão quỷ Vương Ngọc Phong cho anh. Hắn là cường giả tứ giai đỉnh phong, anh phải cẩn thận!
Tiễn Thành lộ ra nụ cười dữ tợn nói:
- Hắc hắc! Lão Lý, anh yên tâm giao cho tôi là được. Tôi nhất định sẽ xé nát lão quỷ Vương Ngọc Phong kia!
Lão Lý hướng bốn người còn lại cúi đầu thật sâu nói:
- Mọi người, cuộc chiến này quan hệ tới cuộc khởi nghĩa của chúng ta, quan hệ tương lai Vân Châu, chúng ta chỉ có thể thắng lợi mà không thể thất bại. Nếu chúng ta thắng lợi là hi vọng giải phóng toàn bộ nhân loại, nếu chúng ta thất bại Vân Châu sẽ tiếp tục nằm trong tay tên bạo chúa Ngụy Minh Thanh tàn bạo kia, khiến nhân loại đi hướng diệt vong. Tương lai của Vân Châu cùng nhân loại ngày sau đều đặt hết lên trên người chúng ta, xin mọi người đem hết toàn lực đạt tới thắng lợi!
Tiễn Thanh nhe răng cười nói:
- Lão Lý yên tâm, cuộc chiến này tôi nhất định sẽ ninh rụng đầu Vương Ngọc Phong!
Một nam tử gương mặt bình thường, nhìn qua có vẻ hiền lành nói:
- Yên tâm! Tôi sẽ toàn lực!
Một nữ nhân gương mặt bình thường lãnh đạm đáp:
- Ân!
- Chín giờ sao? Còn một giờ!
Nhạc Trọng nghe vậy nhìn lướt qua máy tính trong tay, khóe môi lộ tia tươi cười chờ mong, vô thanh vô tức biến mất trong bóng tối.
Khu A chính là chỗ ở của thượng đẳng quý tộc, giữa khu A cùng B cũng không canh gác quá chặt chẽ, quý tộc khu B có thể tự do tiến vào khu A. Dù sao khu A cùng B đều là chỗ ở của quý tộc, tuy rằng địa vị kém nhau nhưng cũng chưa tới nông nỗi chênh lệch một trời một vực.
Nhạc Trọng tránh khỏi mấy lượt thành vệ quân tuần tra cẩn thận tiềm nhập vào trong khu A.
Khu A khác với khu B, kiến trúc khu A không nhiều lắm, nhưng kiến trúc mỗi nhà đều chiếm lấy diện tích thật lớn, giống như từng khu trang viện loại nhỏ. Mỗi một trang viện phòng ngự đều vô cùng sâm nghiêm. Ngay trung tâm khu A tọa lạc một tòa thành xa hoa như thời Trung cổ, thành bảo này chính là thành chủ phủ Xích Huyết thành.
Nhạc Trọng thật cẩn thận đi tới cách thành bảo chừng hai trăm thước ẩn tàng khí tức của mình trong khu rừng cây, lại cẩn thận quan sát tòa thành trước mắt.
Trong vòng hai trăm thước chung quanh thành bảo không có một gốc cây nào, đồng thời đèn đuốc chiếu sáng trưng khắp chung quanh. Trừ phi có năng lực ẩn thân, nếu không muốn lẻn vào trong thành bảo tất nhiên sẽ bại lộ dưới ánh đèn chiếu xuống. Cả tòa thành chỉ có một cửa thành, ngay cửa thành có hai mươi chiến sĩ tinh nhuệ mặc loại chiến giáp tương tự Liệt Viết chiến giáp, trong tay cầm súng la
-de đang canh gác.