Trong biên giới có thảo nguyên mênh mông, có xe tăng rậm rạp chằng chịt, chiến xa bộ binh, lựu pháo, trọng pháo, xe vận binh bọc thép như nước lũ, giống như một thanh lợi kiếm tiến thẳng vào thành phố Hô Hòa.
Ba cửa ra vào ba tỉnh đông bắc của Trung Quốc có tang thi đông đảo, trở thành bình chướng ngăn cách giữa hai nước, Sa Hoàng đế quốc cũng chỉ có thể vượt qua thảo nguyên mới có thể tấn công Trung Quốc.
Trên thảo nguyên, trên một sườn núi nhỏ bí ẩn, bốn tên chiến sĩ mặc quân trang nằm sắp trên đất, nhìn qua dòng lũ sắt thép giết vào thì sắc mặt đại biến.
Một tên đại hán lập tức dùng ống nhòm quan sát phương xa, sắc mặt hết sức khó coi nói:
- Là bọn tây dương! ! Đáng chết, đám súc sinh này muốn chiếm quốc gia của chúng ta.
Thời điểm thế chiến thức hai người Nga tấn công đông bắc của Trung Quốc, kỷ luật tan rả, giết người, cướp bóc, cưỡng gian cái gì đó việc xấu bất tận. Rất nhiều thế hệ trước phải thống hận vật lộn sống sót dưới bọn tây dương này.
Người nhà của đại hán này cũng bị bọn tây dương tàn hại, bởi vậy hắn chưa bao giờ cho bọn tây dương này sắc mặt tốt.
Một gã chiến sĩ có chút bận tâm hỏi:
- Lớp trưởng, làm sao bây giờ?
Tên đại hán này nhìn qua tên chiến sxi bên cạnh, nhìn qua một tên chiến sĩ chất phác mang theo máy truyền tin, nói:
- Làm sao bây giờ? Lão Hắc, lập tức báo cáo lên trên.
Lão Hắc cười hắc hắc, nhanh chóng đánh tín hiệu báo cáo.
Tên đại hán kia cầm theo súng bắn tỉa hạng nặng của mình nhìn qua ba người còn lại, nói:
- Các người rút lui trước đi, tôi đi dạy bọn tây dương này một bài học, cho chúng biết Trung Quốc chúng ta không phải dễ chọc.
- Lớp trưởng cẩn thận!
Ba tên còn lại lưu câu nói này, lúc này mới rút lui cách, bọn họ biết rõ mình có ở lại nơi này tác dụng không quá lớn.
Tên đại hán phất tay.
- Biết rõ.
Ba tên chiến sĩ còn lại cưỡi lên hắc lân mã biến dị nhanh chóng rời đi.
Sau khi ba tên chiến sĩ kia rời đi, tên đại hán còn lưu lại dùng súng bắn tỉa hạng nặng của mình canh chừng.
Sau khi yên lặng hai phút tên đại hán này mới bóp cò, đồng thời phát động kỹ năng cường hóa súng.
Một viên đạn bay ra và bắn một chiến xa bộ binh nổ tung.
Sau khi bắn ra một viên này tên đại hán lập tức cưỡi lên hắc lân mã chạy đi thật xa, không dám quay đầu lại.
Tuy tên đại hán này có được kỹ năng cường hóa súng rất mạnh mẽ, nhưng mà dưới thế trận của đám tây dương này vẫn không chịu nổi một kích, hắn lưu lại chính là tìm chết.
Bị tập kích đột nhiên như vậy dòng nước sắt thép hơi dừng lại, mười hai chiếc chiến xa bộ binh, bốn chiếc xe tăng, hai trăm bộ binh lập tức tiến tới vị trí bắn tỉa lúc này dò xét.
Đồng thời phi cơ trinh sát không ngừng dò xét khu vực này.
Hình ảnh từ trực thăng trinh sát nhanh chóng phát hiện được tên đại hán đang cưỡi hắc lân mã chạy đi.
- Chỉ có như vậy sao? Đám Trung Quốc này thật là to gan đấy. Nhưng mà thắng lợi cuối cùng vãn thuộc về Sa Hoàng đế quốc.
Trong một chiếc xe chỉ huy, một tên người Nga mặc quân phục thượng tướng, tóc trắng bệch, dáng người cường tráng, thập phần có khí chât quân nhân đang cầm ly rượu đỏ nhìn qua màn hình, uống một ngụm và cười nhẹ.
Một tên tóc lam cắt ngắn đi lên, hắn là một người trẻ tuổi mặc quân phục thượng tá, nhướng mày nói:
- Cổ Nhĩ Phu tướng quân, tôi thấy thời cơ viễn chinh của chúng ta còn chưa thành thục. Chúng ta trước mắt chỉ mang theo lương thực, dầu liệu chỉ đủ mười lăm ngày, một khi thời gian chiến đấu vượt qua mươi lăm ngày thì chúng ta sẽ lâm vào tình trạng hết gạo và nhiên liệu. Phương bắc của Trung Quốc đã bị Nhạc Trọng chỉnh hợp lại, hình thành một khối thiết bản, dùng lực lượng của chúng ta khó đánh bại được đám Trung Quốc này.
Chiến đấu sau tận thế, đặc biệt là chiến đẫu viễn chinh xa lãnh thổ vô cùng khó khăn, chính là vì như thế cho nên thiên đường thần quốc thực lực vô cùng cường hoành lại nhiều ăn thiệt thòi trước thế lực nhỏ bé của Nhạc Trọng.
Lúc này Sa Hoàng đế quốc vận dụng hai vạn quân viễn chinh bọc thép tinh nhuệ tấn công đông bắc của Trung Quốc, đây đã là lực lượng cực hạn mà Sa Hoàng đế quốc có thể vận dụng hiện tại. Dù như thế, bọn họ chỉ có mười lăm ngày lương thực và nhiên liệu.
Tên thượng tá trẻ tuổi thấy bao nhiêu hậu cần đó đánh hạ phương bắc của Trung Quốc không có lòng tin.
Cổ Nhĩ Phu cười thần bí nói:
- Diệp Phu Căn Ni thượng tá, anh nói đúng vậy. Nếu như Nhạc Trọng vẫn còn ở Trung Quốc thì như vậy quân viễn chinh của chúng ta chẳng làm gì được bọn Trung Quốc này. Nhưng mà Nhạc Trọng đã biến mất gần một năm, thế lực phương bắc rất nhiều, cài răng lược, không có được tướng tài thống soái toàn quân. Dưới tình huống như vậy chúng ta lựa chọn đánh chưa hẳn là không thể chiến thắng bọn chúng. Hơn nữa thượng tá, Sa Hoàng đế quốc chúng ta nhìn chằm chằm vào bọn Trung Quốc này, chúng ta còn có cường viện và minh hữu, lúc này đây cho dù Nhạc Trọng trở về cũng không thể làm gì.
Diệp Phu Căn Ni nhướng mày dò hỏi:
- Viện quân, là quân đội thiên đường thần quốc sao? Bọn chúng chẳng phải bị Nhạc Trọng đánh tan à?
Cổ Nhĩ Phu nhẹ nhàng cười nói:
- Diệp Phu Căn Ni thượng tá, đây không phải là tình báo mà ngươi có thể biết rõ. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là chuẩn bị sẵn sàng một lần hành động đánh hạ thành phố Hô Hòa. Chỉ cần đánh bại thành phố Hô Hòa thì đại thảo nguyên sẽ bị chúng ta ngăn cách thành hai chiến khu. Chúng ta sẽ thắng lợi một nửa!
Diệp Phu Căn Ni trầm giọng đáp:
- Vâng! Tướng quân.
Thiên Kinh, tại một gian phòng hội nghị của Trung Nam Hải, hội tụ toàn bộ quan lớn và cán bộ phía bắc dưới trướng của Nhạc Trọng.
Bởi vì Nhạc Trọng đánh hạ Thiên Kinh không lâu liền trực tiếp đi tới thế giới thứ hai, bởi vậy đại bộ phận người trong Thiên Kinh này là quan lớn và là cán bộ phương bắc.
Cán bộ của hai thế lực lớn Quảng Tây, Hồ Nam lại rất ít, cũng chỉ có một it tùy tùng đi theo Nhạc Trọng đánh hạ cơ nghiệp ở thảo nguyên mà thôi.
Trong phòng hội nghị này dự thính có Trần Diễm, Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ, Lý Thế Dân, Cảnh Đại Trung, Sát Tất Lai, Hốt Ngạch Nhiễm, Lý Nghiễm, Liệt Minh Nhất, Bạch Tiểu Thắng, Vũ Văn Ưng là các cán bộ cao cấp.
Trong những cán bộ cao cấp này mỗi người đều nắm giữ một phần lực lượng, quan hệ không có lệ thuộc nhau, bởi vậy rất khó chỉ huy.
Kỷ Thanh Vũ nhìn qua mọi người chung quanh và trầm giọng nói:
- Tôi nghĩ tất cả mọi người đã biêt rõ rồi, Sa Hoàng đế quốc xuất động một chi quân viễn chinh hai vạn người đánh thẳng vào thành phố Hô Hòa. Chúng ta phải ngăn cản chúng.
Kỷ Thanh Vũ vừa lên tiếng thì Liệt Minh Nhất chợt trực tiếp không lễ phép ngắt lời:
- Chờ một chút, trước hội nghị tôi có nghi vấn muốn hỏi. Kỷ Thanh Vũ tiểu thư, ngài người quyền thủ lĩnh do thủ lĩnh Nhạc Trọng chỉ định, có được quyền lực tổ chức hội nghị. Nhưng mà tôi cho rằng ngài không có đủ năng lực tổ chức hội nghị này đấy.
Bên cạnh Bạch Tiểu Thắng lạnh lùng trừng Liệt Minh Nhất, âm thanh trở nên lạnh lẽo băng hàn.
- Liệt Minh Nhất, chẳng lẽ anh muốn vi phạm mệnh lệnh của thủ lĩnh Nhạc Trọng, phản bội thủ lĩnh sao?