Liệt Minh Nhất nhíu mày nhìn quét qua rất nhiều cao tầng, nói:
- Đương nhiên tôi không vi phạm mệnh lệnh của thủ lĩnh Nhạc Trọng rồi. Nhưng mà tôi cho rằng nữ nhân không thể lãnh đạo chúng ta. Nữ nhân loạn chính họa quốc còn ít hay sao? Giang Tây, Từ Hi thái hậu, Lữ hậu, cũng bởi vì những kẻ này tùy ý tham chính cho nên mới đưa đến một quốc gia bị hủy diệt. Tôi không hy vọng sau khi thủ lĩnh Nhạc Trọng trở về lại thấy cơ nghiệp của hắn bại sạch trong tay một nữ nhân. Mọi người nói có đúng hay không?
Nghe Liệt Minh Nhất nói vậy thì tất cả mọi người bảo trì trầm mặc, trong mắt chớp động hào quang khác thường.
Trong phòng hội nghị này đều là cán bộ cao cấp, vẫn là nam nhiều nữ ít. Đối với Nhạc Trọng trước khi đi chỉ định Kỷ Thanh Vũ làm quyền thủ lĩnh thay mình, trong lòng không ít người mơ hồ không phục.
Cảnh Đại Trung, Sát Tất Lai, Hốt Ngạch Nhiễm, Lý Nghiễm, Liệt Minh Nhất, Vũ Văn Ưng những kiêu binh hãn tướng này hết sức bất mãn với việc Kỷ Thanh Vũ chỉ huy chiến đấu.
Nếu không phải Nhạc Trọng mỗi tháng đều thông qua Tiến Hóa Thần Điện hiện thân, làm cho tất cả mọi người biết rõ hắn vẫn còn chưa chết, những kiêu binh hãn tướng này chỉ sợ không kìm nén được đẩy Kỷ Thanh Vũ xuống đài.
Kỷ Thanh Vũ nhìn qua bọn người Liệt Minh Nhất thì mày phượng của nàng nhíu lại. Nàng trong một năm này lên làm quyền thủ lĩnh, một chút cũng không thoải mái.
Hồ Nam, Quảng Tây, Mông Cổ ba khu vực này Kỷ Thanh Vũ được bên phía Hồ Nam ủng hộ, bởi vì Hồ Nam đánh rớt cơ nghiệp. Mông Cổ bên này Kỷ Thanh Vũ cũng nhận được sự ủng hộ.
Mà ở Quảng Tây bên này Kỷ Thanh Vũ đạt được ủng hộ ít nhất, ngược lại Trần Dao đạt được ủng hộ khá nhiều.
Dưới tình huống như vậy Kỷ Thanh Vũ muốn điều tiết quan hệ ba khu vực, tận lực điều động tài nguyên ba khu vực này phát triển cực kỳ vất vả. Nàng sau khi lên làm quyền thủ lĩnh mới cảm giác được vị trí này nặng nề và vất vả. Đặc biệt là nàng không có uy vọng như Nhạc Trọng, chuyện ra lệnh càng khó khăn và vất vả nhiều hơn.
Lúc này Trần Dao mắt phượng nhíu lại, nói:
- Liệt Minh Nhất, chức vụ của Kỷ Thanh Vũ là du thủ lĩnh Nhạc Trọng bổ nhiệm. Trong vòng một năm qua Kỷ Thanh Vũ cũng dẫn đầu chúng ta đạt được phát triển không nhỏ, những điều này mọi người đều rõ như ban ngày. Anh dựa vào cái gì nói nàng ta không có năng lực lãnh đạo hội nghị?
Sắc mặt Liệt Minh Nhất không thay đổi tiếp tục nói:
- Kỷ Thanh Vũ tiểu thư trong một năm qua biểu hiện vô cùng xuất sắc. Điểm này tôi không có bất kỳ dị nghị nào. Nhưng mà đó chỉ là biểu hiện ở phương diện nội chính, mà không phải phương diện chiến tranh. Trong vòng một năm khuếch trương thế lực của chúng ta chậm quá. Ngay cả một tỉnh cũng không thu phục được. Hơn nữa Kỷ Thanh Vũ tiểu thư cũng không có kinh nghiệm chỉ huy chiến đấu cấp binh đoàn, đem trận này quyết định vận mệnh của hai nước, giao cho nàng chỉ huy là không được.
Trong vòng một năm Nhạc Trọng rời đi thì Kỷ Thanh Vũ đặt tinh lực chủ yếu vào phương diện nội chính, phát triển sức sản xuất, khuếch trương thế lực không nhiều, một năm cũng chỉ tiêu diệt được bốn trăm vạn tang thi.
Chuyện này là do tính cách của hai người khác nhau. Tính cách của Nhạc Trọng chính là ưa thích mạo hiểm, tôn trọng tiến công, mở mang bờ cõi, mở rộng thế lực. Mà Kỷ Thanh Vũ là loại hình trị quốc trước mới đánh sau, nàng không ngừng chữa trị quan hệ nội chính của ba thế lực, khôi phục sản xuất, làm cho cuộc sống của dân chúng bình thường tốt hơn nhiều. Nhưng mà thu phục địa bàn không làm được nhiều như lúc Nhạc Trọng vẫn còn.
Nghe Liệt Minh Nhất nói vậy thì rất nhiều tướng lãnh cao cấp của quân đội bảo trì trầm mặc. Trước khi Kỷ Thanh Vũ thể hiện năng lực chỉ huy binh đoàn của mình, bọn họ sẽ không tin một nữ nhân như Kỷ Thanh Vũ có thể chỉ huy chiến tranh.
Kỷ Thanh Vũ nhíu mày, chậm rãi nói:
- Đã như vậy Liệt Minh Nhất, anh cho rằng ai chủ trì hội nghị này thì tốt hơn?
Liệt Minh Nhất tự tin cười cười, tự đề cử mình.
- Đương nhiên là tôi rồi. Tôi có năng lực chỉ huy binh đoàn tác chiến, sư thứ hai cũng là một đội quân lập nhiều công lao đấy, đi theo thủ lĩnh nam chinh bắc chiến đã nhiều, thành lập vô số công huân, kinh nghiệm vô số ác chiến. Tôi thân là thủ lĩnh sư hai, chủ trì hội nghị chiến tranh là không có vấn đề gì.
Lúc này đối thủ chính của Trung Quốc là quân vĩnh chinh của Sa Hoàng đế quốc, nếu như có thể trở thành người chủ huy cuộc chiến quyết định vận mệnh hai nước, sau khi thắng lợi tổng chỉ huy sẽ nhận được danh vọng cao nhất, đây cũng là mộng tượng của quân nhân. Liệt Minh Nhất tự nhiên không muốn buông tha.
Lý Nghiễm cũng ngồi không yên nhảy ra tự đề cử mình:
- Không, nói đến công huân lớn lao đương nhiên là sư thứ nhất của tôi rồi. Sư thứ nhất chúng tôi đi theo thủ lĩnh từ lúc khởi binh đã đi theo thủ lĩnh đánh chiếm các nơi, trải qua vô số đại chiến, ác chiến. Tôi với tư cách sư trưởng sư thứ nhất mới là người thích hợp nhất chỉ huy tác chiến lần này.
Chỉ huy binh lực quốc gia đánh tan quân xâm lược của một quốc gia khác, đây là vinh dự cao thượng cỡ nào. Lý Nghiễm tự nhiên không hy vọng vinh quang này giao cho người khác, cho dù là quân đội bạn cũng không được.
Nhìn thấy Lý Nghiễm, Liệt Minh Nhất hai người tranh chấp không ngớt, trong mắt Hốt Ngạch Nhiễm hiện ra thần thái hâm mộ. Tuy hắn là sư trưởng sư thứ ba, tuy nhiên lịch sử có chỗ bẩn. Một khi hắn gia nhập tranh đoạt tổng chỉ huy thì chỉ sợ sau một khắc hắn sẽ nhanh chong dời vị trí này. Nhạc Trọng một ngày không chết hắn vĩnh viễn không có cơ hội đấy.
Lúc này sư thứ ba dung nhập vào hệ thống của Nhạc Trọng, hơn nữa cũng chỉ là quân sĩ mới tạo thành, cũng không phải quá tọng yếu, một khi phản loạn tuyệt đối sẽ bị dễ dàng tiêu diệt.
Bỗng nhiên bên ngoài phòng hội nghị truyền đến giọng nói nhàn nhạt.
- Tổng chỉ huy sẽ do tôi làm!
- Người nào?
Liệt Minh Nhất có chút tức giận quay đầu nhìn qua hướng vừa phát ra âm thanh, thời điểm nhìn rõ người đi tới thì sắc mặt của hắn biến hóa, nói:
- Thủ lĩnh, là ngài trở về?"
Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, Nhạc Trọng an bài toàn bộ phụ nữ và trẻ em vào một tòa núi bí ẩn, lưu lại bạch cốt thủ hộ nơi đó, lúc này mới một mình một người nhanh chóng quay về đây.
Thực Nhân Quỷ, Hấp Huyết Quỷ xuất hiện, hải tộc lên đất liền, thi đàn dị động, tất cả những vấn đề này càng ngày càng làm Nhạc Trọng lo lắng cao độ.
Mọi người nhìn rõ là Nhạc Trọng thì toàn bộ quan viên cao cấp ở nơi này đứng lên chào hỏi:
- Thủ lĩnh!
Nhạc Trọng đi về phía chủ vị của gian phòng họp, nhìn qua Kỷ Thanh Vũ chân thành nói:
- Vất vả cho em rồi!
Nhạc Trọng cũng thập phần rõ ràng trong khoảng thời gian hắn rời đi, uy vọng của Kỷ Thanh Vũ chưa đủ duy trì thế lực này hơn một năm là gian nan như thế nào.
Kỷ Thanh Vũ nghe được Nhạc Trọng nói câu đó thì tất cả kiên trì của nàng đều có giá trị, trên gương mặt lạnh như băng của nàng hiện ra nụ cười tuyệt mỹ:
- Anh quay về là tốt rồi!
Nói xong Kỷ Thanh Vũ đứng dậy nhường vị trí chủ vị và ngồi qua bên cạnh.