Vẻ mặt Vưu Đức Nhĩ mỏi mệt nói:
- Lan Địch, trưởng lão hội có lệnh bảo anh phải rút quân. Mang theo những tiểu tử này đi về căn cứ ở Ấn Độ.
Lan Địch nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên đại biến, nói:
- Cái gì? Tướng quân, ngài biết mình nói cái gì chứ? Nếu như chúng ta bây giờ lui lại. Quân đoàn mười lăm ở phân bộ Châu Á bị tang thi tiêu diệt đấy, hai vạn chàng trai sẽ vì quyết định của ngài mà bỏ mạng đấy.
Vưu Đức Nhĩ lãnh khốc nói:
- Tôi biết rõ mệnh lệnh này sẽ làm cho anh thập phần khó chịu. Nhưng mà anh và bọn họ đã bị vô số tang thi vây quanh. Tiếp tục chiến đấu thì toàn quân bị tang thi tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian. Người Đức của chúng ta không nên chết ở nơi này, dẫn bọn họ về đi. Về quân đoàn mười lăm này chỉ là một đám Trung Quốc bỏ đi mà thôi, chết thì chết. Chúng ta cứu bọn chúng lâu như vậy rồi, bây giờ là lúc nên dùng tính mạng của chúng báo đáp chúng ta.
Trong suy nghĩ của Vưu Đức Nhĩ thì quân đoàn mười lăm gồm một đám người Đức huyết thống tinh khiết ra, đám Trung Quốc còn lại chỉ là đồ bỏ, chỉ là rác rưởi chờ bỏ đi.
Đối với Thiên Đường Thần Quốc mà nói người Đức cao quý hơn bọn Trung Quốc nhiều. Bọn Trung Quốc là chủng tộc thấp hèn, cũng chỉ là đối tượng bị lợi dụng mà thôi. Trong quân đội của Thiên Đường Thần Quốc, quan viên cao cấp đều là người Đức, chỉ có những quan quân cấp thấp mới là người các chủng tộc khác. Hơn nữa quan quân của các chủng tộc khác lên chức chậm hơn người Đức nhiều.
Đài Loan và Trung Quốc là hai bộ phận, quan viên trung tầng đều là người Đài Loan.
Chỉ những quan viên cao cấp mới là người Đức.
Đừng nhìn phân biệt chủng tộc ở trước tận thế là chuyện nhỏ, trong tận thế chuyện phân biệt chủng tộc còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Đừng nói là Vưu Đức Nhĩ, cho dù là Nhạc Trọng thời điểm phải lựa chọn hắn cũng sẽ bỏ qua những ngườ ngoại quốc không có quan hệ kia, hắn không buông tha bọn Trung Quốc của hắn.
Lan Địch lúc này lâm vào trầm mặc, hắn những năm qua công tác ở quân đoàn mười lăm này, hắn nhìn thấy chi quân đội này từ yếu ớt biến thành cường đại, có cảm tình rất sâu. Hắn cũng là người mà không phải là động vật không tình cảm. Muốn bảo hắn buông tha những thuộc hạ của mình, cho dù những người kia là Trung Quốc hắn cũng khó làm ra quyết định.
Vưu Đức Nhĩ nhướng mày, tràn ngập uy nghiêm nói:
- Lan Địch tướng quân, đây là mệnh lệnh. Đây là lệnh của quân bộ, thỉnh anh lập tức thi hành mệnh lệnh!
Trong lòng Lan Địch run lên, nhìn qua Vưu Đức Nhĩ trên màn hình chào theo nghi thức quân đội.
- Vâng!
Lan Địch khôi phục bình thường, nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh:
- Tất cả bộ đội phải tập hợp ở đỉnh núi kia, tổ kiến công sự phòng ngự ở nơi đó. Thông tri tất cả người Đức tới đăng ký.
Quân đoàn mười lăm Thiên Đường Thần Quốc dưới mệnh lệnh của Lan Địch nhanh chóng tập kết trên đỉnh núi nhỏ, đồng thời bắt đầu nhanh chóng tu kiến đủ loại công sự phòng ngự.
Quân đoàn mười lăm này trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, đồng thời có được nhiều chiếc xe, những chiếc xe vận tải bọc thép, xe tăng làm hạch tâm, cấu trúc thành công sự phòng ngự đơn giản.
Chẳng qua sau khi hình thành công sự đơn giản này xong, đột nhiên ở bộ phận trung tâm có một đám trực thăng vận tải bay lên, từng chiếc chiến cơ lôi đình hạch tâm của bọn họ đã bay lên trời.
- Đó là cái gì?
- Trốn, bọn chúng trốn rồi!
- Đáng chết, đám ngoại quốc khốn nạn kia đã bỏ lại chúng ta rồi.
- Chúng ta không phải chiến hữu hay sao? Tại sao phải vứt bỏ chúng ta! ! Vì cái gì
- Vương bát đản, súc sinh!
"..."
Nhìn thấy từng chiếc máy bay vận tải lớn, chiến cơ lôi đình bay lên không trung và bay về phương xa. Chiến sĩ quân đoàn mười lăm biến sắc, lâm vào trong tuyệt vọng.
- Súc sinh đáng chết, đi chết đi! !
Trong cơn tức giận và tuyệt vọng, rất nhiều chiến sĩ trực tiếp cầm súng trường trong tay và súng máy hạng nặng nhắm vào máy bay mà bắn.
Hơn mười chiếc xe súng máy hạng nặng 14,5 li kia bắn quét qua đám trực thăng trên bầu trời.
Song phương trong chớp mắt đã trở mặt thành thù.
Oanh!
Một chiếc trực thăng vận tải trong nháy mắt bị súng máy hạng nặng bắn trúng mấy trăm viên đạn, vô cùng bất hạnh bị bắn trúng bình xăng, trực tiếp nổ tung trên bầu trời và hóa thành một quả cầu lửa lớn từ không trung rơi xuống.
- Đám Trung Quốc khốn nạn!
Lúc này binh lính bên dưới không ngừng bắn quét qua trực thăng vận tải trên không trung, mà chiến cơ lôi đình trên cao cũng bắt đầu phản kích lại.
Oanh! Oanh! Oanh!
Nương theo đó là những quả cầu, những viên đạn hỏa tiễn thôn phệ chiến sĩ quân đoàn mười lăm, rất nhiều chiến sĩ kêu lên thảm thiết, bị hỏa diễm thôn phệ.
Đồng thời những chiến cơ lôi đình còn lại không ngừng bắn hỏa tiễn vào xe tăng, xe bọc thép của quân đoàn mười lăm phía dưới, những xe tăng, xe bọc thép kia không ngừng biến thành quả cầu lửa, phòng n
- Súc sinh, đám da trắng này không đáng tin cậy mà! ! Đúng là một đám súc sinh mà.
Những quân sĩ kia không ngừng tức giận và đổ tức giận của mình lên đám người Thiên Đường Thần Quốc kia, từng chiếc xe phòng không không ngừng bắn quét qua bầu trời, từng quả tên lửa đạn đạo phòng ngừa Nhạc Trọng lại dùng lên người Thiên Đường Thần Quốc, không ngừng bắn vào chiến cơ lôi đình.
Trong lòng đất những pháo cao xạ phòng không không ngừng bắn hẳng lên bầu trời, bắn vào các trực thăng trên cao.
Một chiếc chiến cơ lôi đình kia không ngừng nã tên lửa vào trận địa bên dưới, rốt cục vẫn bị xe tên lửa phòng không bắn trúng, oanh một tiếng và nó nổ tung, hóa thành một đoàn hỏa cầu khổng lồ từ giữa không trung rơi thẳng xuống.
Vài chiến cơ lôi đình không ngừng bay lên cao, bay lên giữa không trung và nhắm thẳng vào chủ lực quân đoàn mười lăm bên dưới. Bọn họ đã phá hư phòng tuyên của quân đoàn mười lăm, quân đoàn mười lăm đã là người chết, bọn họ chẳng muốn lãng phí thời gian với người chết.