Tên người máy trí tuệ kia nhìn thấy con chó cưng của mình bị đá chết thì lập tức quát lên.
- Mày là ai? Tại sao mày dám giết Mang Bội Tư yêu quý của tao? Mày chán sống à?
Đám người máy trí tuệ còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra hào quang bất thiện.
Nhạc Trọng lạnh lùng giơ tay lên, vô cùng cao ngạo cầm tấm thẻ ba điểm công huân ném tới chỗ tên người máy trí tuệ nhân loại tóc vàng mắt xanh kia, nói:
- Đây là điểm công huân đầy đủ cho mày đi mấy con chó cái cấp thấp khác đấy, cút đi!
- Mày là cái gì chứ? Mày cũng dám vũ nhục Kiệt Khắc Lạp tao?
Người máy trí tuệ nhân tạo Kiệt Khắc Lạp này nhìn thấy tấm thẻ côn huân bay tới trước mặt thì tức giận, nó giống như mũi tên lao thẳng về phía Nhạc Trọng, trong tay là móng vuốt sắc bén đánh vào đầu của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn thấy người máy bị chọc giận, hắn lúc này nhìn qua tên người máy Kiệt Khắc Lạp đang lao tới thì hàn ý hiện ra, quát lên:
- Tao chính là tân tấn Cơ giới đế quốc nam tước Ngưu Mãnh, dân đen cấp thấp như mày dám ra tay với tao, dĩ hạ phạm thượng, đi chết đi!
Trong lúc nói chuyện bỗng nhiên Nhạc Trọng duỗi bàn tay chụp về phía Kiệt Khắc Lạp, móng vuốt vô cùng sắc bén đâm vào đầu của Kiệt Khắc Lạp, trong ánh mắt hoảng sợ của Kiệt Khắc Lạp thì Nhạc Trọng móc chip trí tuệ nhân tạo trong đầu Kiệt Khắc Lạp ra ngoài, móng vuốt sắc bén xoắn một cái và con chip biến thành phấn vụn.
Kiệt Khắc Lạp bị đoạt chip trí tuệ nhân tạo thì thân thể của nó sụp đổ, hoàn toàn biến thành đống sắt vụn.
- Trời ạ Kiệt Khắc Lạp bị giết!
- Kiệt Khắc Lạp chết rồi!
- Hắn chính là Cơ Giới nam tước!
"..."
Một kích miểu sát Kiệt Khắc Lạp xong, Nhạc Trọng nhìn qua đám người máy trí tuệ chung quanh mình, bọn chúng cúi đầu xuống không dám nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng tiện tay bắn ra những tấm thẻ điểm công huân của bay tới:
- Sủng vật của bọn mày tao vừa ý, cầm điểm công huân này và cút đi!
Đám người máy trí tuệ này lợi dụng điểm công huân nâng cấp chip trí tuệ của mình hoặc là dùng để giao dịch với người máy khác.
Những người máy trí tuệ nhân tạo này cầm lấy điểm công huân Nhạc Trọng vứt bỏ sau đó cầm dây xích sủng vật của mình đưa cho Nhạc Trọng, sau đó nhanh chóng chạy khỏi đây.
Ôn Đế lúc này mang ánh mắt khác thường nhìn qua Nhạc Trọng:
- Không nghĩ tới anh còn trọng tình nghĩa đấy.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tôi là hội viên của hội bảo vệ sủng vật, tôi mà gặp tên nào ngược đãi sủng vật thì không bỏ qua đâu.
Đối mặt Ôn Đế thì Nhạc Trọng dùng danh nghĩa bảo vệ sủng vật để che giấu.
Ôn Đế nhẹ nhàng cười nói:
- Tôi cũng thích kẻ có tâm yêu quý sủng vật như anh.
Đúng lúc này bỗng nhiên ở phương xa có tiếng động lớn vang lên, trong vô số quỹ đạo máy móc có hào quang lóe lên, tám người máy mặc đồng phục cầm súng pháo đang bay tới đây.
Tám người máy này dùng một tên người máy trí tuệ nhân tạo cầm đầu nhìn qua hiện trường, trong mắt có hào quang lóe lên và bắt đầu dò xét các nơi.
Tên người máy trí tuệ nhân tạo cầm đầu lạnh lùng nhìn qua Nhạc Trọng, nói:
- Tôi là đại đội trưởng đội trị an La Huân, thỉnh anh chứng minh mình là Cơ Giới nam tước, nếu không tôi sẽ bắt anh vì tội mưu sát.
Nhạc Trọng tâm niệm khẽ động, trong mi tâm của hắn xuất ra một tấm huân chương đại biểu thân phận nam tước, huân chương Cơ Giới nam tước này chính là thứ Cơ giới đế quốc chế tạo ra, cơ hồ không cách nào làm giả được.
Ánh mắt La Huân nhìn qua huân chương trong mi tâm của Nhạc Trọng một hồi lâu, xác nhận thân phận của Nhạc Trọng xong thì lạnh lùng nói:
- Ngưu Mãnh nam tước, lúc này đã xác nhận thân phận của ngài, là do Kiệt Khắc Lạp chủ động công kích ngài, ngài áp dụng biện pháp phòng vệ chính đáng, ngài có thể đi!
Trong Cơ Giới hoàng thành này thì quý tộc Cơ Giới chính là tồn tại cao thượng, những người máy trí tuệ như Kiệt Khắc Lạp ở trong Cơ Giới hoàng thành có địa vị ở tầng dưới chót nhất, cũng chỉ ăn hiếp được những nô lệ sủng vật mà thôi.
Nhạc Trọng gật đầu với La Huân, lúc này hắn mang theo những nữ nhân và dị tộc chung quanh theo sau.
Nhạc Trọng ở lại trong một biệt thự rộng chừng năm cây số vuông, ở trong biệt thự này cái gì cần có điều có.
Trong ánh mắt u oán của Ôn Đế thì Nhạc Trọng vẫn không lưu nàng ở lại đây, hắn lễ phép thỉnh nàng rời đi, tuy bề ngoài Ôn Đế là một mỹ nữ tuyệt sắc nhưng trên thực tế nàng là một người máy trí tuệ nhân tạo hàng thật giá thật, Nhạc Trọng không thể kết tâm giao bằng ống dẫn dầu với người máy được.
Sau khi Ôn Đế rời khỏi thì Nhạc Trọng nhanh chóng đánh thuốc mê lên những nhân loại và sủng vật kia, cho các nàng vào tủ đông lạnh.
Những sủng vật mua sắm từ tay của người khác thì phải đưa tới thuần nô đường để tẩy não và thay chip điện tử khác, chỉ có như vậy mới trở thành sủng vật của Nhạc Trọng được, những nô lệ được Nhạc Trọng tùy thời cứu vớt này không phải là người đáng tin tưởng ngay được, cho nên cẩn thận đề phòng cho chắc ăn.
Nhạc Trọng lấy laptop ra và chờ mong nói chuyện với bạch y.
- Bạch y, hiện tại ngươi tiến vào máy tính của Cơ Giới hoàng thành rồi chứ, có xâm nhập vào hệ thống trung ương của Cơ Giới hoàng thành được không?
Nếu là bạch y có thể ăn mòn và nắm giữ hệ thống trung ương của Cơ Giới hoàng thành, như vậy Nhạc Trọng có thể chi phối một nửa Cơ Giới đế quốc.
Số liệu lóe lên trong mắt bạch y, cuối cùng chậm rãi lắc đầu:
- Không được, tôi không cách nào xâm lấn vào hệ thống trung ương của Cơ Giới hoàng thành được, hệ thống này có một trí tuệ nhân tạo siêu cấp đang nắm giữ, lực lượng của nó trong Cơ giới đế quốc này mạnh hơn tôi nhiều lắm, trong Cơ giới đế quốc tôi không cách nào chống lại nó được, nếu như tôi không sai lầm thì trí tuệ nhân tạo kia có lẽ chính là Cơ Giới hoàng đế của Cơ Giới đế quốc.
Nhạc Trọng nhướng mày hỏi:
- Vậy bảo khố của Cơ giới đế quốc nằm ở đâu, ngươi tra được chứ?
Nghe được bạch y nói vậy thì Nhạc Trọng cũng bỏ đi tâm tư cho bạch y khống chế Cơ giới đế quốc rồi, tuy bạch y mạnh mẽ nhưng không phải cái gì cũng làm được.
- Căn cứ theo tin tức tình báo tôi đạt được thì bảo khố Cơ giới đế quốc được phòng ngự vô cùng chặt chẽ, nhưng mà cụ thể thế nào thì không xác định được.
Bạch y vừa nói xong thì bản đồ toàn bộ Cơ giới đế quốc hiển hiện ra, trên đó xuất hiện tám đạo hào quang.
Nhạc Trọng nhìn kỹ vào điểm sáng trên bản đồ, đánh dấu đây là nơi cấm địa, cho dù là quý tộc cũng không cách nào tiến vào trong tám quang điểm này.
Nhạc Trọng nhướng mày lâm vào suy tư:
- Làm sao bây giờ?
Trầm tư một hồi Nhạc Trọng trái lo phải nghĩ không tìm được đáp án, cuối cùng nhất quyết định:
- Chỉ có thể tới thực địa thăm dò mà thôi!
Thời điểm màn đêm buông xuống, Nhạc Trọng mặc áo giáp tàng tình lên, hắn giống như u linh tiến tới một trong các cấm địa của Cơ Giới hoàng thành.
Tuy lúc này có màn đêm buông xuống thế nhưng mà cả Cơ Giới hoàng thành vẫn sáng ngời giống như ban ngày.