Nhạc Trọng nhìn qua năm tên thành viên Hắc Thánh Hội và hàn quang trong mắt lóe lên, quát lạnh một câu:
- Quỳ xuống hoặc là chết! !
Cảm thụ sát cơ khôn cùng của Nhạc Trọng khôn thì năm tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội còn sót lại kinh hãi, sắc mặt như tro tàn, thoáng cái quỳ trên mặt đất dập đầu với Nhạc Trọng cầu xin tha thứ.
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! ! Tha mạng chó của tôi đi. Tha cái mạng chó của tôi đi!
Nhạc Trọng nhìn qua năm tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội quỳ đập đầu cầu xin tha thứ thì cười lạnh, nói:
- Hắc Thánh Hội của bọn mày là thứ gì? Hắc Quả Phụ là gì? Mang tình huống của Địa Hạ Thành số 67 nói rõ cho tao biết ngay!
Những tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội nghe vậy không ngừng gật đầu, nói:
- Vâng! Dạ! Dạ! Đại nhân, tôi nói, cái gì cũng nói!
Nơi có người thì có phân tranh, có quang minh và hắc ám. Hắc Quả Phụ Lưu Mạn Ngọc chính là tình phụ được sủng ái nhất của đại nhân trong quân kháng chiến. Lợi dụng quyền thế của đại nhân vật này cho nên Lưu Mạn Ngọc trong trụ sở Hắc Thánh Hội số 67 này xưng bá một phương, làm xằng làm bậy.
Những người dân trong xóm nghèo thực lực thấp, xuất thân hèn mọn, không có quá nhiều tiềm lực cho nên Hắc Thánh Hội thường xuyên đi vào trong xóm nghèo bắt người giáng chức làm đầy tớ, trực tiếp bán cho các nơi khác.
Hắc Thánh Hội hung hăng càn quấy bá đạo nhưng không có chạm vào quyền lợi của đám người khác trong khu 67 này. Lưu Mạn Ngọc làm người khéo léo, gợi cảm xinh đẹp cho nên nàng thường xuyên giao hảo với các đại nhân vật trong khu vực này, mọi người cấu kết với nhau cho nên càng thêm không kiêng nể gì cả.
Trên thực tế đại bộ phận Địa Hạ Thành, địa vị người bình thường trong xóm nghèo là thấp nhất, động một chút là bắt người đi làm nô lệ, bán đi nơi khác, cảnh tượng cực kỳ thê thảm.
Nhạc Trọng nhướng mày, chậm rãi thở dài nói:
- Vốn đã là những con chuột sống trong cống ngầm rồi, không ngờ lại đối đãi hà khắc với chính đồng bào của mình như vậy. Những người này đúng là không có nhân tính và ngu xuẩn mà.
Nhân loại chính là chủng tộc phức tạp nhất thế giới, trong Già La tinh này nhân loại quanh năm trốn dưới đất không thấy mặt trời. Đồng thời cũng không có nhìn thấy khả năng chiến thắng Cơ giới đế quốc để trở lại mặt đất.
Vì vậy nhân loại sống trong mặt đất mấy ngàn năm qua đã nhanh chóng hủ hóa, sa đọa, bắt đầu truy cầu hưởng thụ. Tâm linh cũng bắt đầu trở nên biến thái hơn.
Hơn nữa tài nguyên dưới đất thiếu thốn, những người này muốn được hưởng thụ tốt hơn đành phải bóc lột những người ở tầng dưới chót, mà người nghèo chính là đối tượng này.
Nhạc Trọng quét mắt nhìn qua những tiễu nữ hài nghèo khổ bị bắt, những tiểu nữ hài này chỉ mới mười một mười hai tuổis, chỉ thấy da thịt của đám trẻ khô vàng, xanh xao vàng vọt và đôi mắt như mắt cá, gầy không thấy được hình người, đồng thời trong ánh mắt của chúng chỉ đầy hoảng sợ..
Nhạc Trọng hòa nhã nói:
- Người của Hắc Thánh Hội đã bị anh giết rồi, các em có thể quay về nhà của mình.
Những tiểu nữ hài này đưa mắt nhìn nhau nhưng không có đứa bé nào quay người đi cả.
Một tiểu nữ hài hơi lớn một chút đi ra trước mặt Nhạc Trọng, khóc kocs cầu khẩn:
- Đại ca ca, chúng em đã bị ngươi của Hắc Thánh Hội bắt đi. Nếu như người của Hắc Thánh Hội biết rõ chúng em quay về. Nhất định sẽ bị bọn chúng bắt lần nữa, tra tấn đến chết. Càng liên lụy tới người nhà của chúng em vào. Van cầu anh mang theo bọn em đi, chúng em nguyện ý làm nữ nô của anh, anh bảo làm gì chúng em cũng làm cả, van cầu anh.
Những tiểu nữ hài khác đưa mắt nhìn qua Nhạc Trọng, lập tức quỳ xuống và nói:
- Van cầu anh mang chúng em rời đi. Chúng em nguyện ý làm nô lệ của anh mà!
Trong Địa Hạ thành này tiểu hài tử cũng đã trưởng thành sớm. Mười tuổi đã biết sử dụng vũ khí, hơn nữa trong thế giới hắc ám này, những đứa trẻ cũng lớn lên trong xóm nghèo thì thập phần rõ ràng Nhạc Trọng chính là người sẽ bảo vệ các nàng, cho dù bảo các nàng làm gì cũng được.
Nhạc Trọng thấy thế thì nhíu mày, cảm giác khó giải quyết:
- Không xong, làm chuyện tốt biến thành ôm nợ vào thân!
Nếu như Nhạc Trọng lẻ loi một mình, cho dù thực lực của hắn hiện giờ chưa khôi phục hoàn toàn, hắn vẫn có thể tung hoành trong Địa Hạ Thành này, không ai có thể ngăn hắn được. NẾu như mang theo những tiểu nữ hài này thì hắn phải thêm phần trách nhiệm, chú ý an toàn của các nàng.
Thủ hộ còn khó hơn phá hư nhiều lắm.
Tiểu nữ hài có chút thông minh lanh lợi nhìn thấ Nhạc Trọng đang do dự, nàng giống như con mèo nhỏ bò qua ôm lấy hai chân của Nhạc Trọng. Hai mắt đẫm lệ cầu khẩn.
- Van cầu anh, đại ca ca, cứu chúng em với!
Nhạc Trọng tính toán liên tục, cuối cùng nhất ánh mắt ngưng tụ nhìn qua tiểu nữ hìa này:
- Được rồi. Em như anh thu các em, em tên gì?
Trong mắt tiểu nữ hài gương mặt dơ bẩn này sáng lên, nói:
-Chủ nhân, em tên là Bình Quả.
Bình Quả thập phần hiểu lấy mình, biết rõ thân phận các nàng hèn mọn, cho dù là theo Nhạc Trọng cũng chỉ là tiểu nô lệ, cũng không có quá nhiều yêu cầu xa vời. Các nàng hiện tại chỉ muốn sống sót, cho dù là sống sót hèn mọn cũng vậy.
- Bình Quả, em tổ chức những người khác lại. Sau đó đi theo thúc thúc này, chú ấy sẽ bảo vệ các em.
Tâm niệm Nhạc Trọng khẽ động, trong hư không xuất hiện cái động, bạch cốt từ trong cái động đi ra ngoài đứng bên cạnh Nhạc Trọng.
Bình Quả nhìn thấy Nhạc Trọng thi triển thủ đoạn kinh thiên này, trong lòng hiện ra thần sắc kinh hãi, cung kính nói:
- Vâng! Chủ nhân.
Nhạc Trọng quét mắt nhìn qua vài tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội kia và lạnh lùng nói:
- Đi thôi! Dẫn taoi đi tới tìm Hắc Quả Phụ.
Vài tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội kinh hãi, trả lời:
- Vâng! Dạ!
Nhạc Trọng vung tay lên và một đạo nguyên khí mênh mông trực tiếp bao phủ vài tên chiến sĩ Hắc Thánh Hội này lại, mang theo bọn chúng đạp không rời đi, hắn giống như tiên nhân trực tiếp đạp không trong Địa Hạ Thành số 67 này.
Bình Quả nhìn thấy Nhạc Trọng đạp không rời đi thì trong mắt đầy sùng bái.
- Chủ nhân của mình thật là lợi hại.
Các tiểu nữ hài còn lại nhìn thấy Nhạc Trọng đạp không giống như tiên nhân thì tỏng mắt hiện ra thần thái kính sợ và sùng bái.
Người trong Địa Hạ Thành này sùng bái cường giả còn nghiêm trọng hơn các nơi khác. Một cường giả có thể có được tất cả những gì mình cần. Những tiểu nữ hài này sống trong khốn khổ, tự nhiên khát vọng chủ nhân của mình là tồn tại cường đại, như vậy các nàng mới có thể sống an toàn hơn.
Ở vị trí trung ương của Địa Hạ Thành số 67 này thành lậpmột tòa nhà cao bốn năm tầng, mỗi một nhà đều là biệt thự chiếm diện tích mấy chục mẫu.
Trong khu biệt thự này khắp nơi gieo trồng các loại kỳ hoa dị thảo, hương khí bốn phía, có bể bơi, sân vận động và các thiết bị. Đồng thời dưới thiết bị chiếu sáng thì những khu biệt thự này rất sáng, chút ít nhân loại sống ở đây có cảm giác như mình đang ở trên mặt đất vậy.