Thần Ma Hệ Thống

Chương 213: Nhân tung (2)




Thế giới sau khi biến dị thì đại lượng sinh vật cũng biến dị, thực vật cũng không ngoại lệ. Trước thế giới biến dị thì nhân loại sẽ không ăn rau dại mà sống, nhưng mà sau khi biến dị thì chúng trở nên thập phần thưa thớt. Đồng thời một số thực vật có độc không kiêng nể gì sinh trưởng, nếu như ăn thực vật có độc này thì nhân loại sẽ bị trúng độc mà chết. Bởi vậy sưu tầm rau dại cũng là một môn kỹ thuật sống, không có tri thức phong phú mà dám ăn rau dại là tìm chết. Chung quanh Nha Thôn mọc ra không ít thực vật, nhưng mà chân chính ăn được lại không nhiều.

Mã Chính Minh lúc này trở lại trong thôn, người trong thôn vây quanh, tham lam nhìn qua lưới cá lớn trong tay của Mã Chính Minh.

Mã Chính Minh nhìn qua chung quanh, mọi người nhìn hắn như anh hùng chiến thắng trở về. Trên thực tế trong mắt người trong Nha Thôn thì những người Mã Chính Minh mang thức ăn về là anh hùng của mọi người.

Nhưng mà khi ánh mắt của mọi người nhìn qua bạch cốt kéo thi thể con rắn nước biến dị trở về, bọn họ lần đầu tiên trông thấy cự thú khủng khiếp như vậy.

Rất nhiều tiểu hài tử đều hiếu kỳ thò tay sờ lên lân giáp của rắn nước biến dị.

Nhạc Trọng nhìn qua trong thôn này, chỉ thấy trong thôn chừng bốn mươi nữ nhân, hơn mười tiểu hài tử. Nam nhân cũng chỉ còn lại sáu người Mã Chính Minh.

Mã Chính Minh mang theo Nhạc Trọng, bạch cốt, Lưu Nhị Hắc, Lưu Khánh, Trương Nhĩ, Hà Quang đi vào một trong đại viện.

Mã Chính Minh tiến vào trong đại viện, theo trong phòng đi ra sáu người lớn nhất tuổi chừng bốn mươi sáu, nhỏ nhất chỉ mới mười sáu.

Trong nhà trừ nữ nhân hơn bốn mươi kia, năm người còn lại tuy da đen một chút, nhưng mà mỗi người đều có tư sắc, trong thôn này bọn họ đều là mỹ nhân đấy.s

Mã Chính Minh đem thùng tôm cá nhét vào tên trong tay nữ tử trung niên kia.

- Quyên Tử! Cô và mấy người mang đồ ăn đi xử lý đi! Đi lây Thần Tuyền Trà ra, tôi và huynh đệ này uống với nhau một chút.

Nữ nhân trung niên kia tiếp nhận cá tôm và cùng năm người kia rời đi.

Trên bàn bày ra tôm bự, cá chép hấp, cá phiến, canh cá các loại mỹ vị bày lên bàn.

Ngoài những mỹ vị tôm cá tươi này, trước người mỗi nam nhân đều là một ly trà nước xanh.

Lưu Nhị Hắc cầm lấy chén trà đưa lên mũi ngửi ngửi, một hương thơm lạ lùng từ trong nước trà truyền ra, làm tinh thần của hắn vô cùng khoan khoái dễ chịu, hắn liền vội vàng hỏi:

- Lão bí thư chi bộ! Ngài giấu đủ sâu nha, đây là bảo bối gì?

Mã Chính Minh cười hắc hắc, cầm lấy chén trà lên uống một ngụm, sau đó híp mắt nói.

- Đây là Thần Tuyền Trà. Lần uống đầu tiên rất có lợi đấy. Hắc hắc!

Nhạc Trọng cầm lấy chén Thần Tuyền Trà lên ngửi một chút, một mùi thơm lạ lùng truyền vào mũi, sau khi mùi thơm này chấm dứt, hắn cũng cảm giác được tinh thần sảng khoái. Hắn lè lưỡi liếm Thần Tuyền Trà kia, cảm giác nguy hiểm cũng không hiện ra, hắn chợt đem Thần Tuyền Trà một ngụm uống cạn.

Thần Tuyền Trà vừa vào bụng Nhạc Trọng thì thanh khí tuôn ra, trong cơ thể Nhạc Trọng cuồn cuộn một hồi, tinh thần của hắn vô cùng thoải mái.

- Tinh thần của ngài đạt được +1 cường hóa!

- Trà ngon!

Nghe được âm thanh nhắc nhở cường hóa thì Nhạc Trọng nhịn không được khen một câu.

Bạch cốt, Lưu Nhị hắc, Thái Văn, Lưu Khánh, Trương Nhĩ, Hà Quang cũng đều nhao nhao uống cạn Thần Tuyền Trà này.

Bạch cốt ở trước mặt của người khác ngụy trang thành nhân loại, nó tự nhiên cũng một hơi uống cạn Thần Tuyền Trà. Nhưng mà thân thể của nó sẽ hình thành một cái chén đem chén Thần Tuyền Trà thu vào trong. Năm người còn lại hiện ra thần sắc say mê. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

Nhìn qua mọi người một hơi uống cạn Thần Tuyền Trà, trong mắt Mã Chính Minh hiện ra dị sắc, ân cần nói.

- Dùng bữa!

Nói xong Mã Chính Minh dẫn đầu cầm lấy con tôm lớn đưa lên miệng ăn. Những con tôm này dù không có thêm gia vị gì vào cũng rất ngon.

Những thức ăn này sau tận thế là mỹ vị khó có được, người trong Nha Thôn cũng không được ăn mấy lần. Trừ Nhạc Trọng cùng bạch cốt, những người còn lại đều như hổ đói ăn ngấu nghiến thức ăn này, giống như quỷ đói đầu thai vậy.

Nhạc Trọng cũng ăn mấy con tôm, đột nhiên tầm trong thân thể sinh ra cảm giác tê rần, chợt rốt cuộc không cách nào khống chế được thân thể, sắc mặt của hắn biến đổi nhìn qua Mã Chính Minh.

- Mày hạ độc?

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi không động đậy được?

- Đáng chết! Rất nhám!

Cơ hồ trong thời khắc đó Lưu Nhị Hắc, Thái Văn, Lưu Khánh, Trương Nhĩ, Hà Quang năm người nhao nhao biến sắc, chiến đũa trong tay rơi xuống, nhao nhao ngã xuống đất.

Mã Chính Minh nhìn qua trạng thái tê liệt của sáu người Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra vui sướng, giải thích.

- Hạ độc? Tôi không có làm chuyện này. Tuy Thần Tuyền Trà này có tác dụng tẩm bổ thân thể, nhưng mà đồng thời làm thân thể người ta tê liệt trong năm phút.

Ánh mắt Nhạc Trọng ngưng tụ, trầm giọng hỏi:

- Mày có ý đồ gì?

Mã Chính Minh giấu diếm Thần Tuyền Trà có thể làm thân thể tê liệt, hiển nhiên không có hảo ý. Nếu không hắn nhất định sẽ sớm nói với mọi người Thần Tuyền Trà làm thân thể tê liệt.

Mã Chính Minh nhìn qua Nhạc Trọng dữ tợn cười nói:

- Nhạc Trọng tiểu huynh đệ, bảo đao trong tay của anh tôi rất thích. Nhưng mà tôi biết rõ anh sẽ không bỏ qua thứ yêu thích này. Chỉ có thể đưa ra hạ sách này, tiễn anh quy thiên. Như vậy bảo đao trong tay của anh sẽ quy cho tôi. Có chuôi bảo đao này và áo da rắn nước kia thì tôi không còn sợ tang thi nữa. Giết sạch tang thi nơi đó thì tôi sẽ đạt được vật tư của Trần Thôn. Chỉ cần tuần hoàn như vậy thì ta thời gian của tôi trôi qua càng ngày càng tốt. Vì tương lai của mình nên anh đành hi sinh vậy.

Sắc mặt của Nhạc Trọng không thay đổi, lên tiếng chất vấn.

- Nhưng đám người Lưu Nhị Hắc nhìn thấy tâm tư của mày, mày cũng giết bọn họ sao?

- Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết. Bọn họ sẽ nhanh chóng đi theo anh, cho anh trên đường xuống hoàng tuyền không tịch mịch nữa.

Mã Chính Minh cười dữ tợn nhìn qua bọn người Lưu Nhị Hắc nói ra:

- Yên tâm, vợ con của các người tôi sẽ chiếu cố.

- Mã Chính Minh mày là đồ cầm thú!

- Mày là súc sinh! Tao làm quỷ cũng không tha mày!

- Lão bí thư chi bộ, anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi nguyện ý làm trâu làm ngụa cho anh, tha tôi đi!

Mã Chính Minh lộ ra chân diện mục, trong bữa tiệc truyền ra tiếng rống giận và nguyền rủa.

- Quyên Tử! Tới, giết bọn chúng!

Mã Chính Minh chỉ cười lạnh và nói một tiếng. Mã Chính Minh muốn làm bọn người Nhạc Trọng tê liệt, cũng uống Thần Tuyền Trà, hắn cũng ở trong trạng thái tê liệt, hắn chỉ có thể mượn tay của người khác giết bọn người Nhạc Trọng mà thôi.

Nữ nhân trung niên tư sắc bình thường từ trong phòng bếp đi ra ngoài, giống như u linh đứng trước người của Mã Chính Minh.

- Quyên Tử, đi giết bọn chúng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.