Đặc chiến doanh của Nhạc Trọng hấp thu cao thủ đoàn của Liễu Hồi Phong cùng La Điền Dực, hơn nữa trong cuộc chiến này có thêm cao thủ không ngừng thăng cấp, lúc này số lượng đã đạt tới bảy mươi hai người. Mỗi một người đều đạt tới cường hóa hơn 20 cấp, không ít người thậm chí đột phá 30 cấp trong cuộc chiến này. Sức chiến đấu mỗi người đều không tầm thường, nhưng số lượng thi triều quá mức khổng lồ, Nhạc Trọng chỉ có thể mang theo chiến sĩ đặc chiến doanh không ngừng thối lui, cuối cùng đã lui tới bên bờ Tư Giang.
Lúc này ở trên cầu Tư Giang đầu người vẫn di động, thật nhiều nữ tính lên chật cả cây cầu. Trước mặt những nữ tính người sống sót là hơn năm ngàn chiến sĩ tâm huyết của Điền Hổ đang vượt cầu.
Hơn một vạn bốn ngàn nam giới người sống sót nhu nhược theo thời gian trôi qua, tiếng súng ngày càng đến gần thì họ ngày càng lo lắng. Bọn họ thập phần cảm giác được thi triều đang không ngừng lan tới gần.
- Chúng ta cần qua cầu, tránh ra, chúng ta cần qua cầu, mọi người liều mạng với bọn họ!
Trong đám người đột nhiên có một người sống sót lớn tiếng gầm rú.
- Chúng ta cần qua cầu…
- Chúng ta cần qua cầu…
- Chúng ta muốn sống sót…
- Đám quân phiệt ác ôn chết tiệt các ngươi cút ngay…
- …
Những người sống sót bỗng nhiên bị loạn động, rống giận điên cuồng vọt tới chỗ Quách Tuyền bọn họ.
Nhìn hơn vạn người sống sót hướng bên này vọt tới, Quách Tuyền nhất thời do dự, đây chính là hơn vạn mạng người. Tuy rằng hắn hung hãn nhưng cũng không muốn trở thành quái tử thủ tàn sát nhân loại như mình. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Nổ súng!
Đúng lúc này bên cạnh Quách Tuyền truyền qua thanh âm lạnh như băng của Nhạc Trọng.
Quách Tuyền nghe được thanh âm quen thuộc, không chút do dự lập tức truyền ra mệnh lệnh:
- Nổ súng!
Trong tích tắc đủ loại súng máy liên tục nổ vang, những người sống sót tay không tấc sắt vừa xông tới đã bị màn mưa đạn càn quét một vòng, tất cả ngã rạp trên mặt đất, phát ra thanh âm kêu rên thống khổ.
Bị một màn huyết tinh kinh sợ, lúc này đám người kia mới thất kinh bỏ chạy tứ tán, hoặc là quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, hoặc là lớn tiếng khóc không biết nên làm gì mới đúng.
Nhạc Trọng nhìn đám người đang ngã rạp trong mưa đạn, ánh mắt hắn chợt lóe lên vẻ do dự. Bây giờ cũng không phải thời gian mang lòng dạ đàn bà, nếu hỗn loạn chẳng những toàn bộ bọn họ đều phải chết ở chỗ này, ngay cả đặc chiến doanh của hắn cùng cao thủ đoàn của Trầm Hoành Dương cũng phải chết.
Nhạc Trọng không để ý những người bỏ chạy trốn tứ tán, trực tiếp nhấc loa phóng thanh lạnh lùng lớn tiếng nói:
- Các người là đám người cuối cùng lưu lại, muốn xông lên cầu Tư Giang giết chết không tha, các người muốn sống sót, cầm lên vũ khí chiến đấu vì chính mình mà tìm đường sống. Nếu không có gan, thì cứ chờ chết đi!
Nói xong Nhạc Trọng ném loa phóng thanh, đi nhanh về hướng chiến trường. Chiến đấu tới một khắc cuối cùng, yểm hộ bộ đội chủ lực rút lui là việc mà hắn có thể làm duy nhất hiện tại. Ở lại nơi này cho dù có thêm hắn cũng không thể làm được chuyện gì.
- Mọi người rút lui, tôi yểm hộ các vị!
Vừa quay về chiến trường, Nhạc Trọng liền hướng Hứa Tiếu cùng Kỷ Thanh Vũ ra lệnh.
Nghe được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, trong mắt Hứa Tiếu thoáng hiện lên vẻ kính nể. Đi đoạn hậu là hành động nguy hiểm nhất, thủ lĩnh chủ động đi đoạn hậu thập phần hiếm thấy. Có thể dốc sức cho dạng thủ lĩnh như vậy, hắn cảm thấy thập phần may mắn. Hắn hành lễ với Nhạc Trọng, nhanh chóng dẫn người rút lui khỏi tiền tuyến.
Kỷ Thanh Vũ liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, cắn răng nói:
- Một mình anh sao? Không được, em muốn lưu lại với anh!
Nhạc Trọng nhướng mày trầm giọng nói:
- Không được, một mình anh dù sao cũng có thể chạy thoát nơi này, nếu có em ở đây thì không thể, nghe lời đi!
Kỷ Thanh Vũ quật cường nhìn chằm chằm Nhạc Trọng nói:
- Em không quan tâm, em có thể tự bảo vệ mình!
Nhạc Trọng trực tiếp dùng danh phận đại nghĩa đến bức bách nàng:
- Không được, quá nguy hiểm, rút lui, đây là mệnh lệnh. Em là doanh trưởng đặc chiến doanh, gánh vác sinh mạng của toàn bộ chiến sĩ trong doanh!
Kỷ Thanh Vũ cũng giống như Nhạc Trọng, từng trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu, thân thể cực kỳ mỏi mệt. Có thể nói cả đặc chiến doanh không có ai không mệt mỏi, trong đó mệt nhất là Kỷ Thanh Vũ cùng Nhạc Trọng vì không có thời gian nghỉ ngơi. Với trạng thái hiện tại của nàng, không cẩn thận sẽ gặp tử vong.
- Được, em nghe lời anh nhưng anh phải đáp ứng em nhất định phải trở về!
Cuối cùng Kỷ Thanh Vũ vẫn là một cô gái luôn chú ý toàn cục, trong nội tâm nàng cố gắng cưỡng chế lòng tưởng niệm đối với hắn nói ra một câu, lập tức xoay người rời đi.
Nhạc Trọng nhìn theo bóng lưng Kỷ Thanh Vũ đi xa, hít sâu một hơi cùng Bạch Cốt đi nhanh tới trước.
Những con đường đi thông cầu Tư Giang đã bị Nhạc Trọng sai người phong tỏa, chỉ còn lưu lại con đường chính đi thông tới cầu Tư Giang. Những địa phương khác thi đàn phải cần dùng mười phút thời gian mới có thể đột phá. Nói cách khác Nhạc Trọng cùng Bạch Cốt cần phải lưu lại đoạn hậu cùng thi đàn thêm vài phút nữa.
Chiến sĩ đặc chiến doanh cùng cao thủ đoàn vừa rút lui, hơn hai trăm con tang thi hướng Nhạc Trọng vọt tới. Nếu không phải con đường quá hẹp hòi thi đàn vọt tới còn nhiều hơn.
Hai tay gai xương của Bạch Cốt kéo dài, biến thành hai đạo gai xương gần như có thể đem cả con đường bao phủ trong phạm vi công kích của hắn. Hắn dùng sức vung lên, gai xương sắc bén chém ngang qua con đường nhỏ hẹp, cứng rắn đem hơn năm mươi con tang thi chém thành hai đoạn.
Lấy được bốn giờ cường hóa kỹ năng, lúc này Bạch Cốt rốt cục thể hiện ra hung uy của hắn, hắn huy động gai xương thật lớn giống như máy xaSY thịt tàn sát thi đàn. Ngay cả những con tang thi L1, L2 cao lớn cũng không đỡ nổi công kích của hắn.
- Quá tuyệt vời!
Nguyên bản Nhạc Trọng còn tưởng cần phải một phen khổ chiến, nhưng khi nhìn thấy Bạch Cốt tùy ý huy động gai xương điên cuồng chém giết thi đàn, hiện tại hắn mới hiểu được bốn giờ cường hóa kỹ năng của đặc chủng khô lâu hung hãn tới mức độ nào.
Có thể nói chỉ nhờ vào một mình Bạch Cốt đã đủ đối phó hai ngàn con tang thi.
Dưới sự chém giết điên cuồng như vậy, thể lực Bạch Cốt cũng không ngừng suy giảm xuống. Khi thể lực của Bạch Cốt đã tới cực hạn, hắn sẽ không thể tiếp tục sử dụng kỹ năng. Năng lực càng cường đại cần tiêu hao lực lượng càng lớn, đây là quy luật không cách nào thay đổi.
Khi thể lực của Bạch Cốt tiêu hao tới mười giờ, Nhạc Trọng lập tức lựa chọn cho Bạch Cốt lui về phía sau, sau đó ngẩng mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài.
Nương theo sau tiếng thét dài của Nhạc Trọng, tiểu Thanh vỗ cánh từ trên trời bay xuống.
Tiểu Thanh vừa bay tới trên khu vực này, chợt phát động lực lượng bổn nguyên, đôi cánh không ngừng vỗ mạnh, từng đạo đao nhận vô cùng bén nhọn trống rỗng hiện lên hướng tang thi bên dưới chém tới.
Dưới phong nhận sắc bén oanh kích, từng chuỗi dài thi đàn bị chém thành hai đoạn, đồng thời uy lực thật lớn của phong nhận còn chém dưới mặt đất tạo ra một khe rãnh thật dài.