Nếu bản thân Nhạc Trọng không có trữ vật giới chỉ, trong ba lô của hắn tuyệt đối chỉ có lương thực, thực vật năng lượng cao cùng nước hay đồ uống bổ dưỡng, vũ khí.
- Nhạc Trọng, anh thật sự không hiểu nữ nhân. Đối với nữ nhân những vật này là đồ vật nhất định không thể thiếu!
Trần Dao liếc mắt nhìn hắn, sau đó có chút làm nũng nói:
- Hơn nữa không phải anh có được một trữ vật giới chỉ sao? Dùng vật bảo bối kia đựng nhiều thực vật cùng đồ uống là được thôi!
Không có băng vệ sinh cùng quần lót, Trần Dao cảm giác mình thật sự sẽ điên mất.
Với thực lực của Nhạc Trọng muốn tìm thực vật thật không khó khăn, hắn nghĩ nghĩ một chút cũng không tiếp tục cưỡng cầu Trần Dao ném bỏ nhu yếu phẩm của nàng.
Nhạc Trọng cầm một Xà Đản màu đỏ đưa cho Trần Dao nói:
- Cô ăn vào đi!
- Quả Xà Đản, anh thật sự muốn đem thứ này cho tôi ăn sao?
Trần Dao nhìn thấy Nhạc Trọng đưa quả Xà Đản cho nàng, trong lòng nhảy dựng, đôi mắt to xinh đẹp chăm chú nhìn chằm chằm hắn, không ngừng lóe lên tia sáng kỳ dị, thanh âm có chút rung động hỏi.
Loại quả cây có thể giúp người tiến hóa cũng là cơ mật trong cơ mật, ở trong thế lực của Nhạc Trọng cũng chỉ có Trì Dương, Kỷ Thanh Vũ, Đại Cẩu Tử, Từ Chính Cương, Lưu Diễm, Quách Vũ là biết được.
Trần Dao nhờ có quan hệ với Kỷ Thanh Vũ nên mới biết bí mật về quả Xà Đản, nàng cũng biết vật này thập phần trân quý, đây là quả cây tinh hoa sau khi cây Xà Đản cắn nuốt mấy chục vạn con tang thi mới ngưng kết thành.
Nhạc Trọng nhìn Trần Dao thản nhiên nói:
- Mau ăn đi!
Hiện tại hai người đang ở nơi đất khách, có thể tăng thêm một phần chiến lực đều tốt hơn. Tuy rằng thực lực của Trần Dao còn kém, thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, bản năng chiến đấu cực thấp, nhưng nếu sau khi trở thành tiến hóa giả lực chiến đấu của nàng sẽ tăng trưởng hơn gấp bội, với hắn mà nói cũng cực kỳ có lợi.
Sở dĩ lúc ở trong rừng không để cho Trần Dao tiến hóa là vì cần tiến hóa phải dùng một ngày thời gian dưỡng sức. Trong khoảng thời gian đó nếu còn lưu lại trong rừng thật sự quá mức nguy hiểm.
Trần Dao tiếp nhận quả Xà Đản không chút do dự lập tức ăn vào. Trở thành tiến hóa giả là giấc mộng của thật nhiều người. Cho dù dưới trướng Nhạc Trọng, số lượng tiến hóa giả được bồi dưỡng sau đó cũng chưa đầy ba mươi người. Có thể thấy được tiến hóa giả thưa thớt cùng trân quý như thế nào.
Sau khi Trần Dao ăn vào quả Xà Đản, rất nhanh liền phát sốt, lâm vào trong ngủ say.
Nhạc Trọng ôm Trần Dao đi lên lầu hai tiểu siêu thị, đặt nàng nằm lên giường, lúc này mới đi tới bên cửa sổ xem xét phong cảnh nước khác.
Trên một gò đất thấp, năm người Thái Lan dáng người thấp bé đang núp trong một bụi cỏ, nhìn về phương hướng tiểu siêu thị.
Tiểu siêu thị kia không bị người xâm nhập qua, ở bên trong có được thực vật phong phú. Đồng thời đó cũng là cạm bẫy ăn thịt người, rất nhiều người sống sót đánh chủ ý với tiểu siêu thị đều bị thực vật bên trong hấp dẫn, cuối cùng lại biến thành một thành viên trong thi đàn.
Một gã có gương mặt anh tuấn liếc nhìn tiểu siêu thị, có chút sợ hãi rụt rè nói:
- Phạm Đồng Hiên, thật sự phải đi sao? Bằng vào mấy người chúng ta căn bản không có khả năng đi vào, chúng ta trở về đi!
Một gã nam tử thân thể ngăm đen, cơ thể thập phần rắn chắc, vẻ mặt lại hung hãn thấp giọng quát:
- Con mẹ nó, Hồ Ngưu, nếu mày sợ thì quay về đi, cuộc sống như thế tao chịu đủ rồi! Lúc nào cũng ăn vỏ cây, rễ cỏ, khoai lang! Những thứ kia mỗi khi nghĩ tới làm tao phát điên!
Một gã gương mặt đáng khinh cười lạnh nói:
- Rohde, vậy mày cứ nhào lên đi, tao sẽ giúp mày chiếu cố tốt con gái mày, nhưng mà ở trên giường!
Người có làn da ngăm đen, thân thể rắn chắc tên Rohde, mặc dù là người Thái nhưng có tên rất tây, về phần tên thật của hắn từ sau khi trưởng thành đã đánh mất.
Trong mắt Rohde hiện lên lửa giận, gằn từng chữ nói:
- Phòng Xuân Ức, mày nói thêm một câu tao sẽ xé mày ra!
Phòng Xuân Ức cười lạnh liên tục, nói:
- Tao không chỉ muốn nói một câu, còn muốn nói rất nhiều câu! Con gái mày có thể đem cấp cho người Mỹ chơi, tao muốn chơi không được sao? Tao biết thật rõ tên Tom kia chơi cả vợ mày lẫn con mày cùng lúc, hình như chỉ là vì một túi mì ăn liền phải không!
Rohde bị người chọc tới chỗ đau, tên Tom là một người Mỹ, trước tận thế là ông chủ của hắn. Được Tom ủng hộ hắn mới có thể làm giàu. Nhưng làm tay sai của Tom, hắn đem cả vợ mình đưa cho Tom chơi. Sau tận thế, ngay cả con gái hắn cũng bị đưa cho Tom để đổi một túi mì ăn liền no bụng.
Nhưng có chút người làm ra loại sự tình cầm thú như vậy thì không sao, nhưng bị người nói tới thì không được, Rohde phẫn nộ vọt tới chỗ Phòng Xuân Ức, song phương lập tức nhào lên đánh nhau.
Thủ lĩnh nhóm người tên Phạm Đồng Hiên tay cầm súng trường chuyển họng súng chỉ thẳng vào hai người thấp giọng quát:
- Toàn bộ im lặng cho lão tử, nếu chọc mấy thứ kia chạy tới lão tử là người đầu tiên giết hắn!
Thái Lan là quốc gia không siết chặt việc quản lý vũ khí, trong nhà Phạm Đồng Hiên vẫn lưu lại một cây súng trường. Sau tận thế dựa vào cây súng trường, Phàm Đồng Hiên đã trở thành thủ lĩnh của thế lực nho nhỏ này.
Dưới uy hiếp của Phạm Đồng Hiên, Phòng Xuân Ức cùng Rohde mới tách ra, vẫn trừng mắt hậm hực lẫn nhau.
Một người khác đột nhiên nhỏ giọng kinh hô:
- Phạm Đồng Hiên, trong siêu thị có người!
Mọi người đều nhìn qua bên kia, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Trọng vừa bước tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài siêu thị.
Phạm Đồng Hiên cùng những người còn lại nhìn thấy Nhạc Trọng, trong lòng rung mạnh:
- Trong siêu thị kia làm sao có thể có người? Nơi đó có hai con tang thi u linh!
Chỉ có cường hóa giả có được cảm tri chi nhãn mới có thể nhìn ra danh xưng của tang thi, thú biến dị cùng một ít tài liệu trân quý thưa thớt. Bảy người Phạm Đồng Hiên cũng không phải cường hóa giả, không biết phân loại cấp bậc tang thi. Bọn hắn đem tang thi 2 xưng là tang thi u linh.
Tốc độ tang thi S2 vượt xa người thường, có hai con tang thi S2 canh giữ trước siêu thị căn bản không có người thường nào có thể đi vào.
Cảm giác của Nhạc Trọng đồng dạng vô cùng linh mẫn, những người kia vừa nhìn thấy hắn thì hắn cũng đã nhìn thấy họ, cơ hồ đem một khẩu súng rút ra thật nhanh hướng nhóm người kia nhắm tới.
Cây súng này cũng là vật trân quý trong kho hàng của Nhạc Trọng, còn chưa đủ mười cây. Uy lực cực lớn, đồng thời tính ổn định hết sức xuất sắc.
- Ah, nguyên lai là một đám người bình thường thôi sao?
Nhạc Trọng nhìn thấy rõ thực lực nhóm người kia, nhanh chóng bỏ súng xuống.
Phạm Đồng Hiên cùng vài người khác vẻ mặt gầy gò xanh xao, vũ khí tốt nhất trong tay chỉ là một khẩu bán tự động 56 thức già cỗi, không hề có chút lực uy hiếp đối với Nhạc Trọng.
Nhưng hành động vừa rồi của Nhạc Trọng cũng làm nhóm người kia sợ hãi, thẳng tới khi Nhạc Trọng thu súng lại họ mới kịp phản ứng. Trước tiên lăn tròn một vòng tại chỗ, ẩn giấu thân thể, trái tim không ngừng nhảy mạnh.