Minh Giai Giai, Ô Ấn, Vệ Trữ Quốc, Trịnh Minh Hòa những cường giả này nhận được lệnh của Nhạc Trọng gia nhập vào trong huấn luyện đặc chủng. Tuy bọn họ tố chất thân thể cường hoành, nhưng mà không thông qua huấn luyện thì khó mà phát huy sức chiến đấu của bọn họ.
- Chúc mừng ngày đạt được 1 điểm tinh thần lực cường hóa!
Nhạc Trọng mở hai mắt ra, trong thức hải của hắn vang lên âm thanh này.
Đánh hạ Long Đằng trấn, Nhạc Trọng cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc, hắn lúc này bắt đầu phục dụng Trân Châu Quả do bạch cốt thủ hộ. Nhạc Trọng liên tiếp nuốt năm khỏa Trân Châu Quả thì tinh thần lực của hắn tăng lên hai mươi điểm tinh thần lực cường hóa.
- Đây đã là cực hạn sao?
Nhạc Trọng lần nữa hái xuống một quả Trân Châu Quả bỏ vào trong miệng của mình, nuốt vào, hắn cảm thấy dòng nước mát lạnh chảy khắp thân thể của hắn, nhưng mà hắn không đạt được nửa phần cường hóa nào.
- Bảo Thân Kiến Quang tới gặp tôi!
Nhạc Trọng nhìn qua Minh Giai Giai đứng bên cạnh nói ra.
Minh Giai Giai gật gật đầu lui xuống:
- Vâng! Chủ nhân!
Không lâu, Thân Kiến Quang đã được Minh Giai Giai mang tới.
Hai mắt Nhạc Trọng như điện nhìn qua Thân Kiến Quang:
- Thân Kiến Quang! Một tháng đã qua, các người cân nhắc như thế nào rồi? Là muốn lưu lại hay là rời đi? Nếu như các người lựa chọn rời đi, xem trên mặt mũi các người dốc sức dạy dỗ người của tôi. Tôi co thể cho các người mỗi người lương thực năm ngày và năm khẩu súng trường 81, một trăm viên đạn.
Lúc này khoảng cách Nhạc Trọng cướp lấy Long Đằng trấn đã trôi qua một tháng, trong một tháng này hắn không ngừng huấn luyện cho hai doanh kia theo phương pháp bộ đội đặc chủng. Chiến sĩ hai doanh này đều là người cực khổ mới sống sót được, bọn họ huấn luyện rất khắc khổ. Đồng thời Nhạc Trọng cũng không gián đoạn cho bọn họ ăn thịt thú biến dị cấp hai, không ngừng khôi phục và bồi bổ nguyên khí của bọn họ, bổ dưỡng thân thể. Dưới huấn luyện cường độ cao như vậy, chiến sĩ hai doanh đã có khí tượng của quân đội, đồng thời bọn họ tố chất thân thể còn kém bộ đội đặc chủng, nhưng mà có thể so được với lão binh trải qua huấn luyện một năm.
Hai doanh chiến sĩ đã được luyện thành, duy nhất khuyết thiếu chính là kinh nghiệm thực chiến. Chỉ cần cho bọn họ trải qua chiến đấu hun đúc, bọn họ có thể trở thành chi lão binh tinh nhuệ. Binh đã luyện thành thì tâm tình của Nhạc Trọng thật tốt, tự nhiên cũng có thể thả những lính biên phòng này ra.
Cưỡng ép không ăn được dưa ngọt. Nhạc Trọng cường lưu lại những lính biên phòng này thì trong lòng bọn họ sẽ có bất mãn. Đến lúc đó trong nội bộ chọc hắn một đao thì mối họa to lắm. Lúc trước Nhạc Trọng cưỡng ép lưu chiến sĩ Hồng môn đã lưu lại tai họa ngầm không nhỏ.
Thân Kiến Quang không sợ hãi nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng! Tôi muốn hỏi anh những nô lệ kia dùng làm gì?
Trong quân của Nhạc Trọng còn có cặn bã doanh, nữ doanh là những thứ trước tận thế không tồn tại. Trừ chuyện đó ra còn có gia quyến của những người phản bội. Không ít nô lệ đều là gia quyến của những người Thái Lan đồ sát người Hoa.
Nhạc Trọng nhìn qua Thân Kiến Quang trầm giọng nói:
- Những kẻ đó đều là người phản bội, gia quyến của người Thái Lan đồ sát người Hoa, anh hiểu chưa?
Thân Kiến Quang nhìn thẳng Nhạc Trọng, lúc này chính khí lẫm liệt nói:
- Những người phản loạn, đồ sát người Hoa tội không có sai. Anh giết bọn họ hoặc cho vào cặn bã doanh thì tôi không có phản đối, nhưng mà gia quyến của bọn họ là vô tội. Anh làm như vậy hơi quá mức!
Thân Kiến Quang chính là quân nhân chính trực, mặc dù Nhạc Trọng là chưởng khống giả của thôn nhỏ này, chi phối sinh tử của hắn, hắn vẫn không chút lo sợ mà chỉ trích Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng lạnh lùng nhìn qua Thân Kiến Quang không nhúc nhích chút nào:
- Người vô tội? Tại sao những kẻ phản loạn đó phản bội thì gia quyến của bọn họ không khuyên bảo? Những người Thái Lan đồ sát người Hoa tại sao gia quyến của bọn họ không khuyên bảo? Nếu bọn họ phản bội thành công, trong tay của tôi tất cả sẽ là đồ của bọn họ, gia đình của bọn họ sẽ hưởng phúc. Về phần gia quyến của người Thái Lan, bọn họ hưởng thụ đều là đồ của người Hoa bị lấy đi, anh hiểu chưa?
Nhạc Trọng nhìn qua Thân Kiến Quang và thản nhiên nói:
- Nếu như anh có tinh thần trượng nghĩa như vậy, như vậy anh nên mang theo huynh đệ của mình tới Thái Lan một chuyến a! Chỗ đó có vô số người Hoa đang chờ các người tới cứu đấy.
Những chiến sĩ biên phòng này ở trong đội ngũ của Nhạc Trọng thì tự nhiên không gì tốt hơn. Mang bọn họ đi huấn luyện tân binh là quá tốt, nhưng nếu muốn rời đi thì Nhạc Trọng cũng sẽ không ngăn cản.
Thân Kiến Quang cũng là người tính tình táo bạo, hắn không nói hai lời đã đi ra ngoài.
- Tốt! Tôi sẽ dẫn người rời đi!
Nhạc Trọng nhìn qua bóng lưng của Thân Kiến Quang và có chút lắc đầu, trong mắt hiện ra vẻ đáng tiếc. Thân Kiến Quang cũng là người có tinh thần trượng nghĩa, chỉ tiếc sinh không gặp thời, hơn nữa trái ngược với lý niệm của Nhạc Trọng.
Đứng bên cạnh Nhạc Trọng là Minh Giai Giai hàn quang lóe lên, nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Muốn tôi đi giết anh ta không?
Dùng thực lực trước mắt của Minh Giai Giai thì chỉ cần triệu hoán một con ảnh lang là có thể vô thanh vô tức giết chết Thân Kiến Quang.
Nhạc Trọng khe khẽ thở dài nói:
- Không cần! Chỉ cần anh ta không phải đối địch với chúng ta, không cần quan tâm tới anh ta. Người chính trực đúng là tốt đấy. Nhưng mà lý niệm và quan điểm của anh ta không giống tôi.
Nhạc Trọng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn nào cả, thờ phụng lý niệm là ăn miếng trả miếng. Nhưng mà hắn lại không có chán ghét những người có tinh thần trượng nghĩa và có chính khí. Điều kiện tiên quyết là những người này không ngăn cản đường của hắn, nếu như ngăn cản đường của hắn thì hắn cũng không chút lưu tình với bọn họ.
Minh Giai Giai có chút không hiểu nhìn qua Nhạc Trọng, khóe miệng có chút khẽ cong, ngồi chồm hỗm trước người Nhạc Trọng và cẩn thận bóp chân cho hắn.
Thân Kiến Quang vừa về tới quân doanh, chợt triệu tập những chiến sĩ biên phòng nói ra:
- Chúng ta rời khỏi nơi này!
Nghe Thân Kiến Quang nói vậy thì trong quân doanh nổ tung, các loại âm thanh không ngừng vang lên.
Một gã trung đội trưởng biên phòng Trương Trì ánh mắt ngưng tụ nhìn qua Thân Kiến Quang dò hỏi:
- Lão thân, chuyện gì xảy ra? Nhạc Trọng hắn muốn đuổi chúng ta sao?
Thân Kiến Quang hết sức thành thật nói:
- Anh ta không có đuổi chúng ta đi! Anh ta bảo tôi đi qua là hỏi chúng ta có nguyện ý lưu lại hay không? Một khi chúng ta lưu lại thì hoàn toàn thần phục anh ta, làm lính của anh ta! Nếu chúng ta đi thì anh ta không có ngăn cản, anh ta sẽ cho mỗi người năm ngày lương thực và năm khẩu súng trường cùng một trăm viên đạn.
Một gã bộ đội biên phòng trực tiếp nhìn qa Thân Kiến Quang chất vấn:
- Trung đội trưởng! Tại sao chúng ta phải đi? Nhạc Trọng cũng không phải là hỗn đản Trần Lương kia, cũng không có khắt khe, mà dân trong Long Đằng trấn cũng dễ thở hơn. Trong Long Đằng trấn chỉ cần chịu công tác sẽ có cơm ăn. Chúng ta bây giờ được no bụng, còn có thịt, có rau cỏ ăn. Nếu rời khỏi đây chúng ta đi đâu?
- Đúng vậy!
Đám chiến sĩ biên phòng còn lại nhao nhao phụ họa theo. Bọn họ ở dưới trướng của Nhạc Trọng tuy huấn luyện vất vả hơn gấp bội, nhưng mà gạo thịt không thiếu, những loại thịt biến dị thú cấp hai này có thể tẩm bổ và cường hóa thân thể của bọn họ. Bọn họ hiện giờ tố chất thân thể có thể sánh được với đặc công, rất nhiều người không muốn rời đi.
Thân Kiến Quang biến sắc giận dữ hét lên:
- Lăn tăn cái gì? Một chút cơm và thịt đã thu mua được các người rời sao? Các người nên nhớ các người là chiến sĩ của quốc gia. Các người có nhìn thấy những nô lệ kia không? Hắn đem nô lệ làm cái gì chứ, hắn đang đi ngược lại bánh xe lịch sử, hắn làm như vậy sẽ bị lịch sữ nghiền thành phấn vụn, các người muốn đi theo hắn làm tội nhân sao?
Thân Kiến Quang tức giận thì những chiến sĩ biên phòng kia đều trầm mặc lại. Thân Kiến Quang anh dũng thiện chiến, trong lòng những người này đều biết rõ ràng.
Trương Trì trầm mặc một hồi và ngẩn đầu nhìn qua Thân Kiến Quang nói:
- Lão Thân! Nếu đi thì anh đi đi! Tôi sẽ không đi! Tôi phải ở lại chỗ này. Quân đội tồn tại chính là thủ hộ người dân. Người dân ở đây quân đội cũng ở đây. Tôi phải ở lại chỗ này thủ hộ người dân Long Đằng trấn. Chỉ cần Nhạc Trọng không làm ra chuyện nguy hại lợi ích người dân Long Đằng trấn thì tôi sẽ nghe theo anh ta chỉ huy.
Thân Kiến Quang nhìn chằm chằm vào Trương Trì một hồi lâu thở dài một hơi nói:
- Tốt! Nguyện ý theo tôi thì đi ra sau lưng! Nguyện ý lưu lại thì đi theo Trương đội trưởng.
Những chiến sĩ biên phòng trầm mặc một hồi, rốt cục làm ra lựa chọn. Hơn phân nửa bộ đội biên phòng đều đi qua bên phía Trương Trì, chỉ có bốn người lính đi qua hướng của Thân Kiến Quang. Có hai tên chiến sĩ biên phòng do dự một hồi, vẫn quyết định đứng bên phía Trương Trì.
Trên thế giới này người bình thường vẫn chiếm đa số. Cho dù là lính biên phòng vẫn mong có cuộc sống tốt lành hơn. So với đi theo Thân Kiến Quang ra ngoài lang thang với nguy hiểm trùng trùng điệp điệp thì bọn họ đa số muốn ở lại chỗ này hơn. Hơn nữa Nhạc Trọng là người Trung Quốc, những lính biên phòng ra sức cho hắn không có gánh nặng tâm lý.
Thân Kiến Quang nhìn vào quân doanh một vòng, chậm rãi thở dài một hơi, mang theo bốn gã chiến sĩ đi nhanh ra bên ngoài.
Trương Trì yên lặng nhìn qua bóng lưng Thân Kiến Quang rời đi, nhìn qua bóng lưng đó chào theo nghi thức quân đội.
Thân Kiến Quang rời đi không lâu, Nhạc Trọng đi nhanh tới quân doanh này, hắn nhìn qua trong doanh vẫn còn hơn trăm người lính, mỉm cười nói:
- Các người quyết định lưu lại sao?
Trương Trì nhìn qua Nhạc Trọng, trong mắt hiện ra thần sắc kiên nghị nói:
- Vâng! Thủ trưởng! Chúng tôi nguyện ý ra sức cho ngài!
- Nguyện ra sức cho thủ lĩnh!
Trong quân doanh này vang lên âm thanh to và đều nhịp, nguyện ý lưu lại đều đã chuẩn bị tâm lý bán mạng cho Nhạc Trọng rồi.
Nhạc Trọng nhìn qua Trương Trì khẽ mĩm cười nói:
- Vậy thì tốt! Trương Trì! Hiện tại anh là phó doanh trưởng doanh thứ nhất của tôi! Làm cho tốt!
Trong nội tâm Trương Trì vui vẻ cao giọng đáp:
- Vâng! Thủ trưởng!
Nhạc Trọng chiêu mộ hai doanh binh sĩ, trong đó doanh đầu tiên là do hắn điều khiển trực tiếp. Các loại trang bị và vật tư đều ưu tiên cho doanh này đầu tiên.
Doanh trưởng doanh thứ nhất chính là Vệ Trữ Quốc, tuy hắn là hàng tướng nhưng mà đi theo Nhạc Trọng sớm nhất, cũng trung thành và tận tâm, tuy trư năng lực chiến đấu ra năng lực khác của hắn rối tinh rối mù, nhưng mà hắn là người dám xông lên đầu tiên. Cho hắn làm doanh trưởng là tốt. Nhưng mà có chủ quan thì phải có phó quan, bởi vậy Trương Trì mới cao hứng như thế. Hắn trở thành quan lớn một doanh, thực hiện được mộng tưởng mà trước kia hắn không thể thực hiện được.
Thân Kiến Quang rời đi, cũng không có nhắc lên phong ba quá lớn ở Long Đằng trần này.
Nhạc Trọng cũng đem hơn trăm lính biên phòng này phân ra hai doanh, đề cao sức chiến đấu của hai doanh.
Sau khi chỉnh biên hoàn tất, Nhạc Trọng liền cho Vệ Trữ Quốc, Ô Ấn phân biệt mang theo hai doanh này đi càn quét tang thi ở chung quanh huyện Kinh Tây này.
Minh Giai Giai, Trịnh Minh Hòa những người này không ngưng ra tay, không ngừng đem tang thi trong thôn trấn chung quanh huyện Kinh Tây diệt đi, cứu thoát nhiều người sống sót, đại lượng vật tư cũng được thu lại và đưa về Long Đằng trấn.
Đồng thời Nhạc Trọng cũng chỉ huy Thiểm Điện dẫn theo tiểu đệ của nó không ngừng thanh lý trong các thôn trấn. Những tang thi phân tán hiện tại không có làm được gì Nhạc Trọng cả, nhưng mà một khi chúng tập kết thành thi đàn lớn thì đó là vấn đề khác.
Bản thân Nhạc Trọng thì trực tiếp tọa trấn trong Long Đằng trấn, hắn tổ kiến một cục cảnh sát trong Long Đằng trấn. Có hắn ở đây thì cho dù quân chính quy tấn công Long Đằng trấn cũng không thể làm được gì.
Chiến sĩ hai doanh không ngừng thay nhau tấn công các thôn trấn, tiến công ngày càng nhanh nhẹn. Qua vài ngày sau thì có kinh nghiệm chiến đấu rõ ràng, bọn họ chợt tách nhau ra, biến thành liên tiếp, phân thành các liên nhỏ tấn công thôn trấn. Hiệu suât tiêu diệt tang thi trong các thôn trấn không ngừng tăng lên cao.
Trong quá trình tiêu diệt đám tang thi ở trong các thôn trấn, không ngừng có Phảng Chế Đường Đao là những trang bị cấp thấp của hệ thống thần ma tuôn ra ngoài. Cộng thêm Nhạc Trọng từ trong Long Đằng trấn thu được hai mươi thanh Phảng Chế Đường Đao, làm cho hắn nhanh chóng tổ kiến ra chi quân đội nhỏ của người cường hóa, hơn nữa người cường hóa trong chiến đấu không ngừng tăng lên.
Trong chiến đấu cường độ cao, đám người trong cặn bã doanh không ngừng tiêu hao, tử vong. Cho dù là hai doanh tinh nhuê của Nhạc Trọng trong quá trình chiến đấu thanh tẩy tang thi trong các trấn nhỏ cũng tổn thất mười bảy người.
Nhưng mà trong quá trình thu thập các thôn trang thì Nhạc Trọng cũng sưu tầm được chín trăm người sống sót, làm phong phú thế lực của hắn, nhân khẩu dưới trướng của hắn không ngừng tăng lên tới năm ngàn người.
- Thủ trưởng! Chỗ đó là huyện Kinh Tây!
Trong một chiếc xe, Trương Trì chỉ vào hướng huyện Kinh Tây xa xa nói với Nhạc Trọng.
Chung quanh chiếc xe này là rậm rạp chằng chịt chiến sĩ ăn mặc quần áo màu xanh trời thống nhất và đầy đủ súng ống đạn dược, trải qua chiên đấu không ngừng nghỉ, những chiến sĩ này lộ ra khí tức cường hãn, đang lột xác thành chiến sĩ thân kinh bách chiến.
Trong quá trình luyện binh hai mươi mấy ngày qua, Nhạc Trọng đã tụ hợp quân lính của mình lại, toàn lực tiến công huyện Kinh Tây. Ở trong huyện Kinh Tây có đại lượng lương thực, vật tư, máy móc, sau khi cướp được huyện này thì bọn họ sẽ có được nhiều thứ khác nữa.
- Trời bắt đầu trở lạnh rồi.
Nhạc Trọng nhìn huyện Kinh Tây và vẫy tây ra ngoài cửa sổ, hắn có thể cảm giác được bên ngoài bắt đầu lạnh hơn nhiều.
Trương Trì cũng cảm thán nói:
- Đúng vậy, sắp vào mùa đông rồi, so với quá khứ thì tới sơm hơn nhiều, mà nhiệt độ cũng thấp hơn.
Trương Trì đóng ở biên phòng ba năm rồi, hắn có thể cảm giác được mùa đông năm nay tới sớm, nhiệt độ cũng thấp hơn nhiều lắm.