La Lôi Hổ chính là người cường hóa cao cấp cấp 46. Âm thanh trong miệng Lệnh Hồ Tương Như vừa nói thì thân thể của hắn động, co hồ tay cầm ám ma đao của hắn không bị khống chế, tay run rẩy đưa lên yết hầu.
- Không được!! Mình không thể chết!
Thời điểm ám ma đao sắp xuyên thủng cổ họng của La Lôi Hổ thì trong đầu của hắn có một tia thanh minh, hắn hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, cắn đứt đầu lưỡi và đau đớn làm cho hắn tỉnh táo lại.
- Thật đáng sợ!! Yêu pháp thật cường đại, mình không phải đối thủ của hắn!
La Lôi Hổ ùừa thanh tỉnh, chợt giống như linh miêu nhảy ra phía sau, trên lưng của hắn tràn ngập mồ hôi lạnh, không cách nào sinh ra ý chiến đấu với Lệnh Hồ Tương Như nữa.
Lệnh Hồ Tương Như nhìn thấy La Lôi Hổ thoát đi, khẽ chau mày, sau lưng phật quang lóe lên, viên đạn ở bốn phương tám hướng dừng cách hắn năm mét.
Lệnh Hồ Tương Như đưa mắt nhìn chung quanh và âm thanh như sấm.
- Bất luận là kẻ nào có y đồ công kích ta sẽ gieo gió gặt bão!
Mấy trăm viên đạn lơ lửng trước người của Lệnh Hồ Tương Như bay ngược lại, đem chúng trả lại cho chủ nhân bắn chúng, thoáng cái mấy trăm viên đạn bắn lên người của hai mươi mấy tên phần tử vũ trang.
- Địch nhân của ta, bỏ vũ khí xuống! Sám hối đi!! Buông tha cho chống cự, các người sẽ có được hy vọng trọng sinh duy nhất!
Sau khi tiêu diệt hai mươi mấy tên phần tử vũ trang, Lệnh Hồ Tương Như tiếp tục giống như thần linh, hắn đi lên phía trước, trong miệng tụng niệm lời nói giống như kinh văn đáng sợ.
Dưới lời nói khủng khiếp bao phủ như vậy, từng phần tử vũ trang mất đi sức chiến đấu, quỳ trên mặt đất, bị những giáo đồ Thông Thiên thần chém giết tại chỗ.
- Lệnh Hồ Tương Như, quả nhiên là tồn tại yêu nghiệt mà!
Ôn Phúc Tân nhìn thấy bộ hạ của mình thì lập tức trầm giọng nói:
- Khởi động kế hoạch sát yêu!
Dưới mệnh lệnh của Ôn Phúc Tân thì bộ hạ của hắn đã có chuẩn bị.
Trước mặt năng lực đáng sợ của Lệnh Hồ Tương Như thì bộ hạ của Ôn Phúc Tân giống như thủy triều bỏ chạy ra phía sau, bỏ lại trận địa và đại lượng vũ khí đạn dược cũng vứt trên mặt đất, trở thành chiến lợi phẩn của Thông Thiên thần giáo. Những tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo công kích càng điên cuồng, không ngừng chém giết bộ hạ của Ôn Phúc Tân.
Sau khi tháo chạy ra hai trăm mét, đột nhiên lúc này bộ hạ của Ôn Phúc Tân tổ chức phản công, mấy chục khẩu súng trường từ bốn phương tám hướng bắn vào đám giáo đồ Thông Thiên thần giáo vọt tới, làn đạn dày đặc bắn chết mười mấy tên giáo đồ Thông Thiên thần giáo. Hai tên đàn chủ của Thông Thiên thần giáo đuổi theo cũng bị bắn chết tại chỗ.
Không có quá nhiều vũ khí nóng và kinh nghiệm chiến đấu nên giáo đồ Thông Thiên thần giáo bỗng chốc bị ngăn lại, bọn họ che đầu rục cổ sau công sự che chắn, chỉ thỉnh thoảng tiến hành xạ kích bộ hạ của Ôn Phúc Tân.
Trong đấu súng kịch liệt như thế này, thỉnh thoảng có giáo đồ Thông Thiên thần giáo bị bắn chết, những phần tử vũ trang có mấy người bị thương.
- Địch nhân của ta, bỏ vũ khí xuống! Sám hối đi!! Buông tha chống cự, các ngươi sẽ có được cơ hội trọng sinh duy nhất!
Lệnh Hồ Tương Như đi nhanh vào chiến trường, âm thanh giống như ma chú vang lên.
- Chạy mau!
Lệnh Hồ Tương Như vừa xuất hiện, bộ hạ của Ôn Phúc Tân chợt sụp đổ, vô cùng chật vật bỏ chạy ra phía sau, trên cánh tay trái của bọn họ có vết thương dài, hiển nhiên bọn họ dùng đau đớn trên cánh tay ngăn cả tinh thần công kích như ma chú của Lệnh Hồ Tương Như! Nhưng mà bọn họ tự làm mình bị thương cũng chỉ miễn cưỡng ngăn cản tinh thần công kích của Lệnh Hồ Tương Như, nếu như khoảng cách của bọn họ cách Lệnh Hồ Tương Như gần, bọn họ có làm mình bị thương nặng hơn cũng không dùng được.
Lệnh Hồ Tương Như khẽ chau mày, bước ra một bước là năm sáu mét, hắn trực tiếp đuổi theo bộ hạ của Ôn Phúc Tân. Hắn tiêu diệt hơn mười tên tinh nhuệ của Ôn Phúc Tân.
Bên người của Lệnh Hồ Tương Như là ba mươi tám tên sứ đồ chi kiếm theo sát. Bọn họ là hộ vệ của Lệnh Hồ Tương Như, cũng là tín đồ cuồng nhiệt nhất của Lệnh Hồ Tương Như. Một lần kịch chiến làm bọn họ tổn thất hai người, thế nhưng mà bộ hạ của Ôn Phúc Tân chết trong tay bọn họ cả trăm.
Lệnh Hồ Tương Như một đường đánh tới đã tiêu diệt hơn một doanh của Ôn Phúc Tân rồi, chiến sĩ dưới trướng của Ôn Phúc Tân vừa nhìn thấy Lệnh Hồ Tương Như thì chạy thật nhanh, nếu không chỉ có con đường chết mà thôi.
- Tự sát ngay tại chỗ!
Lệnh Hồ Tương Như trong năm giây đã đuổi tới gần mười tên chiến sĩ tinh nhuệ của Ôn Phúc Tân và lạnh lùng ra lệnh.
Lúc này cự ly của Lệnh Hồ Tương Như và mười tên chiến sĩ này là hai mươi mét, trong phạm vi này là kỹ năng của hắn có hiệu quả lớn nhất.
Lệnh Hồ Tương Như ưừa ra lệnh thì thân thể của đám người dướng trướng Ôn Phúc Tân lập tức như bị trói buộc, hai mắt lập tức mất đi thần thái hoàn toàn, trực tiếp lấy vũ khí ra và tự sát tại chỗ.
- Đi chết đi!
Đúng lúc này, trong nội tâm Lệnh Hồ Tương Như sinh ra cảm ứng nguy hiểm, hắn nhìn qua hướng phát ra nguy hiểm, chỉ nhìn thấy La Lôi Hổ bị hắn đuổi giết chật vật quay trở về, đồng thời cầm một tay ấn nhấn xuống.
Oanh! Oanh!! Oanh!!
Tiếng nổ không ngừng từ vị trí của Lệnh Hồ Tương Như truyền tới, những quả bom được chôn từ trước lúc này nổ tung lên, tiếng nổ tung khủng bố thôn phệ tất cả. Các tòa nhà kiến trúc chung quanh cũng sụp đổ.
- Pháo kích!
La Lôi Hổ nhìn qua vị trí bị nổ tung, điên cuồng gào lên.
Hơn mười khẩu súng cối nhắm vào vị trí của Lệnh Hồ Tương Như và oanh kích tới, hỏa lực mạnh mẽ thôn phệ tất cả.
La Lôi Hổ bản thân cầm lấy súng phóng lựu và không ngừng oanh kích vào vị trí vừa rồi.
- Các ngươi đáng chết!
Đúng lúc này ở trong khu vực hỏa lực bao trùm đo có âm thanh tức giận vang lên, một áo cà sa kim quang rách rưới, lộ ra áo giáp da biến dị thú cấp ba, sau lưng phật quang chỉ còn một đạo, tóc dài cũng ngắn đi, gương mặt sưng đỏ lên, một mảnh đạn găm vào má của Lệnh Hồ Tương Như và hai mắt đỏ thẫm.
Mấy chục quả bom điều khiển được Ôn Phúc Tân thiết hạ giết Lệnh Hồ Tương Như, vì thế hắn không tiếc đem hơn mười tên chiến sĩ đưa cho Lệnh Hồ Tương Như đồ sát. Nhưng mà hắn không ngờ Lệnh Hồ Tương Như cường hoành vượt xa dự tính của hắn, trong nổ tung mạnh mẽ như vậy mà không có chết.
La Lôi Hổ nhìn thấy Lệnh Hồ Tương Như thì không ngừng dùng súng phóng lựu bắn qua phía Lệnh Hồ Tương Như không ngừng.
- Trở về!
Trong mắt của Lệnh Hồ Tương Như hiện ra dị quang, phát động kỹ năng cấp ba đường đạn ngược dòng.
Trong chớp mắt viên đạn của súng phóng lựu bay ngược về phía La Lôi Hổ, hai viên đạn súng phóng lựu bắn lên người La Lôi Hổ tn người. Một tiếng nổ vang cực lớn, La Lôi Hổ bị nổ chết tại chỗ.
- Tự sát! Lệnh Hồ Tương Như sau mấy lần chớp động đã chạy tới khu vực súng cối.
Dưới mệnh lệnh của Lệnh Hồ Tương Như thì hơn mười tên chiến sĩ dưới trướng của Ôn Phúc Tân lập tức lấy súng lục ra nhét vào họng và bóp cò.