Bởi vậy hắn mới đề nghị đem Hồ Nghị ném tới tiến hành huấn luyện tới khi nào Hồ Nghi nên người mới thôi.
Trong cuối thời thực lực cá nhân thập phần trọng yếu. Nhưng lực lượng mạnh nhất vẫn là tập thể, một quân đội chỉnh thể kết hợp chặt chẽ mới tạo nên uy lực càng mạnh. Lúc này Nhạc Trọng có thể đơn thương độc mã chém giết hơn hai ngàn con tang thi, nhưng nếu đối mặt với hơn vạn tang thi, cho dù hắn chém mỏi tay cũng không cách nào chém giết sạch. Nếu đối mặt trăm vạn tang thi, hắn chỉ có thể nhượng bộ lui binh. Nhưng với số lượng một vạn quân đội hiện tại hắn có được, cho dù gặp trăm vạn thi đàn hắn cũng không hề có chút cố kỵ.
Mạc Hương Lăng đẩy tay Nhạc Trọng, hùng hổ trừng mắt nhìn hắn:
- Ô, đừng véo mặt! Mặt của em sẽ bị anh nắm sưng lên, sưng lên rồi thì thật khó xem!
Nhạc Trọng nhìn nàng mỉm cười, nhìn thấy cô bé hoạt bát này, tâm tình của hắn cũng trở nên thả lỏng. Trong thời gian quay về Quý Trữ thị gần đây, hắn đã bị tích góp áp lực thật không nhỏ.
Mạc Hương Lăng giống như một tiểu ác ma mọc lên đuôi dài lắc lư nhìn Nhạc Trọng dụ dỗ:
- Đại ca, anh chỉ cần một câu nói là có thể lấy được mỹ nữ, nhưng mà người ta nếu không vì muốn dựa dẫm anh thì là sợ hãi quyền thế của anh, cũng không phải thật tâm thích anh, vậy còn có ý nghĩa gì. Nếu là một người tài hoa thật sự, đương nhiên là phải đem cả thể xác lẫn tâm hồn mỹ nữ cùng nhau lừa tới tay, đó mới tính là chân chính cao thủ. Hơn nữa nếu anh đem một đại mỹ nữ dâng hiến tấm thân lẫn tâm thần cho anh, như vậy chẳng phải là chứng minh mị lực của anh thật lớn hay sao?
Nếu đổi lại một kẻ yêu thích nữ sắc nghe được lời nàng nói không chừng đã động tâm. Nhưng Nhạc Trọng chỉ mỉm cười sờ sờ đầu nàng nói:
- Anh không có thời gian truy mỹ nữ. Hiện tại anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, anh còn nhiều việc cần làm, không có thời gian!
Tổ chức Thiên Đường thần quốc đã trải rộng toàn bộ Châu Âu, họ có được nhiều tài nguyên, còn có được khoa học kỹ thuật đứng đầu thế giới. Một khi bị bọn hắn lấy được toàn bộ tài nguyên bên Châu Âu, tiêu diệt toàn bộ thi đàn, bọn hắn sẽ càng thêm nhanh chóng phát triển.
So sánh với bọn họ, quốc nội lại chia thành năm bè bảy mảng, lúc này những kiêu hùng có dã tâm có thực lực đang chậm rãi quật khởi. Ở những địa phương mà Nhạc Trọng chưa biết tới, không biết còn có bao nhiêu kiêu hùng đang cố gắng khuếch trương thế lực của mình, vừa nghĩ tới tương lai Nhạc Trọng đã cảm thấy có chút đau đầu.
Ở trên thế giới này không chỉ có một mình hắn muốn sáng lập khuếch trương thế lực. Thế giới biến dị, trật tự sụp đổ, thật nhiều ngưu quỷ xà thần đều nhảy bật đi ra. Nếu hắn muốn thống nhất cả nước, thật không biết phải hao phí bao nhiêu khí lực cùng tâm lực.
Lạc hậu phía sau sẽ bị người đánh, đây là kinh nghiệm lịch sử vô số năm qua, người hiện đại đều hiểu rõ đạo lý. Một khi bên Châu Âu đã chỉnh hợp ra một thế lực cường đại, mà bên Châu Á vẫn năm bè bảy mảng, chuyện chiến tranh nha phiến trong lịch sử sẽ tái diễn trở lại. Bên Châu Âu chưa bao giờ hi vọng nhìn thấy một đất nước Trung Quốc cường đại, bọn hắn tràn ngập kiêng kỵ đối với quốc gia có nhiều nhân khẩu nhất thế giới cùng lịch sử văn hóa lâu đời thâm sâu không nhỏ này. Có thể nghĩ ra nếu bọn hắn có đủ thực lực, tuyệt đối sẽ chạy tới đâm thêm một đao. Mà đổi ngược lại nếu Nhạc Trọng cũng có cơ hội, cũng sẽ không để ý chạy qua bên kia cho Thiên Đường thần quốc thêm một đao.
Ngoại trừ bên Châu Âu, cho dù là bên Đông Nam Á cũng thật sự không chút bình tĩnh. Ngô Nham Hồng lại tràn ngập địch ý đối với những quốc gia khác, hắn chính là một trong những mục tiêu mà Nhạc Trọng dự định thảo phạt. Nếu không có sức lực thì cũng thôi, nhưng đã có năng lực, Nhạc Trọng tuyệt đối sẽ không cho phép một người kỳ thị chủng tộc cuồng tín như vậy tồn tại trên đời này.
Vẻ mặt Mạc Hương Lăng thất vọng nói:
- Ôi chao, làm em còn tưởng rằng anh sẽ nói vì mỹ nữ, anh có vượt lửa qua sông cũng sẽ không chối từ đâu!
Nhạc Trọng trừng mắt nhìn nàng:
- Anh là đồ háo sắc như vậy hay sao?
Mạc Hương Lăng mở to đôi mắt ngập nước nhìn hắn hồi lâu, nhoẻn miệng cười nói:
- Phải thôi, còn là một la lỵ khống chỉ biết đem la lỵ ngăn chặn trong hẻm nhỏ!
Nhạc Trọng trợn mắt nhìn Mạc Hương Lăng, đưa tay véo khuôn mặt của nàng:
- Rõ ràng là anh bị em ngăn cản, giờ còn nói ngược nữa sao?
Mạc Hương Lăng cười hì hì nhìn Nhạc Trọng uy hiếp:
- Nếu anh còn khi dễ em, em sẽ hét to lên, em sẽ ở đây kêu to Nhạc Trọng là la lỵ khống! Anh sẽ bị mất mặt!
- Bỏ đi, anh không thèm chấp nhặt với em!
Nhạc Trọng nghe vậy rộng lượng phất tay, chuyển sang sờ sờ đầu của nàng. Nếu ở trước công chúng bị nàng kêu to hắn là la lỵ khống, thanh danh của hắn cũng sẽ xong đời. Tiểu ác ma này tuyệt đối làm được chuyện như vậy, bởi vì nàng nắm được điểm mấu chốt của hắn.
Mạc Hương Lăng nhìn thấy Nhạc Trọng chịu lui bước liền cười đắc ý, hiện tại nàng thích trêu cợt hắn làm niềm vui. Dù sao tuổi nàng còn nhỏ, Nhạc Trọng tối đa chỉ đánh mông nàng, sẽ không phạt nặng nàng.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bưng đồ ăn lên đặt trên bàn nói:
- Món ăn của hai vị đây, mời dùng!
Hương thơm thực vật xông vào trong mũi, Nhạc Trọng nhìn hai đĩa thức ăn mỹ vị chợt thấy hấp dẫn, kẹp lên một móng heo nhẹ nhàng run khẽ, móng heo liền chia lìa, hắn bỏ vào trong miệng, móng heo vừa vào miệng liền tan, cảm giác ngon miệng ngưng tụ ngay trên đầu lưỡi hắn.
- Ăn ngon!
Tinh thần Nhạc Trọng rung lên bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Mạc Hương Lăng cũng dùng đũa không ngừng tranh đoạt với Nhạc Trọng:
- Đại ca, anh thật giảo hoạt! Ăn chậm một chút, chừa chút cho em…
Cô gái phục vụ xinh đẹp nhìn hai người, trong mắt thoáng hiện nét mỉm cười như hiểu ý.
Đúng lúc này ở một bàn ăn bên cạnh, một gã đại hán vỗ bàn lớn tiếng quát:
- Con mẹ nó, người phục vụ! Trong thức ăn có ruồi bọ! Các người làm ăn sao vậy? Có biết buôn bán hay không?
- Ông chủ đâu? Cho ông chủ các người ra đây!
- Ông chủ lăn ra đây! Không ra chúng ta đập nát cửa hàng này của các người!
- …
Mấy nam nhân ở bên cạnh đại hán cũng lớn tiếng kêu lên rầm rĩ.
Thấy một màn như vậy khách nhân trong cửa hàng sắc mặt đại biến, người có tố chất tốt một chút trực tiếp bỏ lại tiền ăn mới rời đi. Người có tố chất kém thì không thèm trả tiền, trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Một trung niên nam tử gương mặt đầy nếp nhăn, làn da vừa đen lại vàng mang theo vẻ mặt tươi cười đi tới trước mặt đám đại hán cúi đầu khom lưng nói:
- Các vị, mỗi món ăn chúng tôi đều kiểm tra kỹ lưỡng nghiêm khắc. Tuyệt đối sẽ không có chuyện có ruồi bọ bên trong. Đây có phải có hiểu lầm gì hay không?
Tên đại hán lạnh lùng cười, trong tay cầm lên một con bọ trong nước canh nhìn ông chủ liên tục cười lạnh:
- Không có ruồi bọ! Đây là gì?