Thân hình Thiểm Điện lấy tốc độ siêu việt âm thanh không ngừng công kích thôn phệ giả, khiến đầu của chúng không ngừng lăn lông lốc xuống đất.
Ưng Khai Sơn ở xa xa chứng kiến cảnh tượng này trong lòng chấn động:
- Thật lợi hại!
Tốc độ cao nhất của Thiểm Điện đã vượt qua tốc độ siêu âm, chỉ cần đối mặt Ưng Khai Sơn sẽ lập tức bị nó giết rụng.
Bên trong Quý Trữ thị, ngoại trừ cường hóa giả nhanh nhẹn hệ, những tiến hóa giả khác trừ phi kịp thời chuẩn bị, nếu không chỉ cần đối mặt sẽ bị Thiểm Điện giết chết.
Không tới mười giây thời gian mười bốn con thôn phệ giả đã bị đủ loại kỹ năng công kích khiến tốc độ giảm mạnh cuối cùng bị Thiểm Điện trực tiếp giết chết.
Mười bốn con thôn phệ giả vừa chết, cả thi đàn rốt cục không còn gì có thể ngăn cản binh chủng bọc thép nước lũ cuốn tới.
Thật nhiều tang thi bị mười chín chiếc xe tăng dẫn đầu nghiền áp thành thịt tương.
Thi đàn khổng lồ bị bộ đội bọc thép nghiền qua bức lui 15km.
Bức lui được thi đàn, bộ đội bọc thép nhanh chóng thối lui, trở vào bên trong Quý Trữ thị.
Trải qua một cuộc khổ chiến, nhiên liệu cùng đạn dược đều cần được bổ sung, binh sĩ điều khiển cũng cần được nghỉ ngơi lấy lại sức.
Đồng thời bộ đội của Ưng Khai Sơn cũng cần thời gian thư giãn.
Ba trăm vạn tang thi không phải là con số nhỏ, Nhạc Trọng cũng không có ý nghĩ chỉ một trận chiến là có thể đem chúng toàn bộ xử lý. Khi trời chạng vạng hắn xuất ra át chủ bài nghiền áp thi đàn cũng chỉ có ý muốn tranh thủ thời gian thở gấp cho bộ đội của mình, bởi vì đánh đêm vô cùng bất lợi đối với nhân loại.
Khoảng cách 15km đối với tang thi bình thường cũng cần dùng mười mấy giờ mới có thể đến. Tang thi bình thường hành động thong thả, mỗi giờ chỉ đi được một cây số. Nhưng chúng cũng là bộ đội chủ chiến giống như nhân loại. Nếu không có tang thi bình thường quấy nhiễu, Nhạc Trọng đã sớm đem thi đàn tiến hóa phá thành mảnh nhỏ.
Màn đêm rốt cục chậm rãi rơi xuống, vô số bữa tối ấm áp được đưa lên tiền tuyến, bữa tối chính là biến dị thú thịt nhị giai cùng cơm gạo trắng mở rộng cung ứng. Còn có vô số thực phẩm phụ mà các thương nhân Quý Trữ thị tranh thủ chế biến đưa ra.
Toàn bộ Quý Trữ thị đều biết chiến sự lần này quan hệ trọng đại, một khi thất bại bọn họ lại phải trôi giạt khắp nơi, trật tự mới xây dựng cũng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Những người từng kinh nghiệm đoạn thời gian đen tối trước kia đều biết nhân tính băng hoại, vì một chiếc bánh mì có thể đoạt đi tính mạng một con người. Vì canh giữ gia viên của mình, toàn bộ mọi người đều tự phát tự động, thanh tráng niên không ngừng xây dựng đủ loại công sự phòng ngự trong Quý Trữ thị, nữ nhân cùng trẻ con phụ trách nấu nướng thực phẩm cung ứng cho chiến sĩ ngoài tiền tuyến. Tác chiến trong cảnh nội của mình còn có một chỗ tốt, đó là các chiến sĩ không cần phải ăn lương khô.
Trịnh Minh Hòa cầm một phần tài liệu báo cáo với Nhạc Trọng:
- Cuộc chiến hôm nay đã chết ba trăm hai mươi bảy chiến sĩ, tiêu hao chín mươi vạn viên đạn, sáu trăm đạn pháo, hiện tại đạn dược chúng ta còn lại kể cả đạn được tái chế là một trăm ba mươi viên. Đạn tên lửa 122mm còn được năm trăm viên…
Nhạc Trọng lắng nghe Trịnh Minh Hòa báo cáo, vẻ mặt ngưng trọng, hôm nay hắn đã dùng toàn lực kích sát số lượng tang thi vượt qua bảy mươi vạn, nhưng đạn dược của hắn cũng tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng.
Số lượng viên đạn còn lại cho dù mỗi phát có thể xử lý một trăm ba mươi vạn con tang thi, nhưng đây rõ ràng là chuyện không có khả năng.
Hậu cần là sinh cơ cho hỏa lực hiện đại, nếu có được đạn dược sung túc chỉ cần dùng tên lửa bắn không ngừng đủ tiêu diệt rất nhiều tang thi.
Hôm nay có thể kích sát được hơn bảy mươi vạn tang thi, trong pháo cùng thiết giáp doanh mới là chủ lực. Tiêu hao chín mươi vạn viên đạn nhưng thực sự chỉ giết được khoảng sáu vạn con tang thi mà thôi.
Nhạc Trọng cho Trịnh Minh Hòa lui xuống, nhìn ra xa khẽ cau mày, trong lòng im lặng thầm nghĩ:
- Chỉ có thể xem cạm bẫy có thành công hay không!
- Chờ một chút!
Đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ đến điều gì đó, nhưng linh cảm chợt lóe liền mất lập tức làm hắn nhăn chặt mày.
Nhưng bất luận hắn suy nghĩ như thế nào, linh cảm đã biến mất không thấy, làm hắn có chút bực tức.
- Đại ca, ăn cơm!
Ngay lúc này Mạc Hương Lăng giống như một con nai con sung mãn sức sống chạy tới bên cạnh Nhạc Trọng kéo tay hắn đi về chỗ bàn ăn.
- Ân!
Nhạc Trọng bị Mạc Hương Lăng kéo tới bên bàn cơm, máy móc đưa tay gắp miếng thịt biến dị thú tam giai bỏ vào trong miệng của mình.
Trữ Vũ Hân nhìn thấy Nhạc Trọng tâm sự nặng nề, khẽ hỏi:
- Sao vậy?
- Nhất định là do việc liệp sát tang thi gặp được khó khăn!
Mạc Hương Lăng liếc mắt nhìn Nhạc Trọng nói thẳng:
- Đại ca, tang thi không phải do tang thi tiến hóa chỉ huy sao? Anh chỉ cần tiêu diệt tang thi chỉ huy không phải là được rồi sao?
Nhạc Trọng nghe nói vậy lắc đầu đáp:
- Làm gì đơn giản như vậy! Thi đàn kéo dài mấy chục cây số, liếc mắt nhìn vào toàn bộ đều là tang thi. Tang thi kia đã có trí tuệ, làm sao dễ dàng tìm được vị trí của chúng? Hơn nữa chúng luôn thích đứng ở địa phương an toàn!
- Chờ một chút! Địa phương an toàn?
Nhạc Trọng vừa nói tới đây trong đầu chợt lóe ý tưởng, hắn lập tức hưng phấn ôm Mạc Hương Lăng hôn mạnh lên mặt nàng cười nói:
- Thật cám ơn em! Tiểu Hương Lăng, ha ha!
Mạc Hương Lăng bị Nhạc Trọng ôm vào lòng hôn mạnh liền tránh né, gương mặt đỏ hồng kêu lên:
- La lỵ khống! Biến thái, mau thả em ra! Nếu không thả em ra em sẽ hét to lên cho xem!
- Ha ha!
Nhạc Trọng cười, tâm tình thập phần vui sướng buông Mạc Hương Lăng.
- Thủ lĩnh, tang thi phát động tập kích ban đêm!
Ngay khi hắn vừa buông Mạc Hương Lăng, một sĩ quan chuyên truyền tin chạy vào lo lắng nói.
- Cái gì? Tôi đi ngay!
Sắc mặt Nhạc Trọng biến đổi, buông Mạc Hương Lăng trực tiếp chụp lấy khối thịt biến dị tam giai lớn nhét vào miệng sau đó chạy nhanh ra bên ngoài.
Trữ Vũ Hân, Tân Giai Nhu nhìn nhau, vội vàng ăn xong miếng thịt của mình liền chạy theo sau.
Nhạc Trọng rất nhanh đã chạy tới tiền tuyến, chỉ thấy dưới bóng đêm yểm hộ, hai vạn con tang thi 2 như quỷ mị hướng trận địa xông tới.
Thi đàn khổng lồ bị bộ đội bọc thép đánh lui 15km, tang thi bình thường vốn không thể di chuyển nhanh như vậy, cũng chỉ có tang thi tiến hóa mới có thể nhanh chóng tiến công vào trận địa như thế.
Nhạc Trọng nhìn thi đàn 2 không ngừng chớp động trong đêm tối cau mày mắng:
- Đáng chết! Con tang thi Z hình cũng đã hiểu được tập kích ban đêm rồi sao?
Đánh đêm đối với nhân loại mà nói cực kỳ khó khăn. Ở ban đêm, tầm nhìn của nhân loại sẽ phải chịu bóng đêm hạn chế, không thể phát huy toàn bộ sức chiến đấu.
Hai vạn con tang thi tiến hóa 2 có sức chiến đấu ban đêm còn lớn hơn hai mươi vạn tang thi bình thường. Một khi bị chúng gần người, đối với chiến sĩ bình thường mà nói chính là một hồi tai nạn. Hơn nữa đối phó với chúng Nhạc Trọng cũng không muốn vận dụng trọng pháo vốn đã không còn bao nhiêu đạn pháo dự trữ.