Sau khi Nhạc Trọng buông tay, trong mắt của Tát Lỵ hiện ra thần sắc thất vọng. Nàng cũng không từ trong mắt Nhạc Trọng không nhìn ra ánh mắt xâm lược như những nam nhân khác. Trong tận thế mỹ mạo, thân thể, danh khí của nàng đều được lấy ra làm vũ khí, làm cho nàng sống rất tốt. Nàng cũng lợi dụng những vũ khí này bố cục, muốn đổi lấy cuộc sống vô ưu vô lo. Tát Lỵ rất tự tin dáng nười và tướng mạo của mình, vô số nam nhân đều quỳ gối trước váy của nàng, nhìn thấy Nhạc Trọng bỏ qua mị lực của nàng, làm nội tâm của nàng không cam lòng. Nhạc Trọng nhìn qua tám thị nữ thản nhiên nói: - Các người ai biết tiếng Hoa? Những thị nữ kia bộ dáng mờ mịt, một gã thị nữ do dự một hồi đứng ra nói tiếng Hoa không lưu loát: - Nhạc Trọng đại nhân, tôi biết tiếng Hoa. Nhạc Trọng hỏi: - Cô tên gì? Thị nữ nói: - Tôi tên là Trương Thải Liên! Nhạc Trọng trực tiếp bổ nhiệm: - Từ hôm nay trở đi cô là tổng quản của các nàng. Trương Thải Liên lập tức vẻ mặt kinh hỉ nói: - Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại nhân! Bảy thị nữ kia nhìn thấy bộ dáng vui mừng của Trương Thải Liên thì trong mắt hiện ra thần sắc hâm mộ. Các nàng không biết Trương Thải Liên tại sao lại vui như vậy, nhưng đây là chuyện tốt. [CHARGE=20] Nhạc Trọng quay đầu nhìn Tát Lỵ thản nhiên nói: - Tát Lỵ tiểu thư. Xem phân thượng cô rất ưa thích Trung quốc, tôi cho cô hai lựa chọn. Đầu tiên là rời khỏi đây, tôi có thể cho cô lương thực bảy ngàn và nước. Thứ hai lựa chọn công tác trong đoàn văn công, giúp tôi huấn luyện ca sĩ, vũ giả, diễn viên. Tát Lỵ tuy xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa trước tận thế là siêu sao Hollywood, thế nhưng mà Nhạc Trọng không có chút hứng thú. Trong tay hắn không thiếu mỹ nữ, hơn nữa Tát Lỵ tuy xinh đẹp nhưng không phải loại hắn thích. Tát Lỵ đôi mắt dễ thương đầy thâm ý nói: - Xin hỏi tôi có thể ở bên cạnh phục vụ anh không? Tôi làm thị nữ cho anh cũng không thành vấn đề, làm gì cũng được! Tát Lỵ thân kiều bá mị, nàng cũng không muốn đi cơ sở công tác. Mà nàng càng không muốn trà trộn ở những nơi hoang dã. Trong hoang dã chính là thiên đường của tang thi, biến dị thú, nàng là nữ nhân không có thực lực đi ra ngoài hoang dã chỉ có một con đường chết. Nàng muốn lưu ở bên nười của Nhạc Trọng, dựa vào mị lực của mình mà bắt lấy Nhạc Trọng. Nhạc Trọng lãnh đạm cự tuyệt siêu sao Hollywood trước tận thế này. - Không được! Trong mắt Tát Lỵ hiện một vòng dị quang, vẫn mỉm cười đưa ra lựa chọn: - Tôi lựa chọn đi đoàn văn công công tác. - Ân! Nhạc Trọng nhìn qua Minh Giai Giai . - Đi theo tôi! Minh Giai Giai nhìn Tát Lỵ và lãnh đạm mang theo Tát Lỵ đi ra bên ngoài. Nhạc Trọng nghênh ngang ngồi ở trên ghế sa lon. Trương Thải Liên hết sức nhanh chóng đem hai chén trà xanh cho Nhạc Trọng cùng Nam Cung Băng Vân. Những thị nữ khác chạy tới đấm bóp cho Nhạc Trọng. Nhìn thấy nhiều nữ nhân phục thị hắn như vậy. Trương Thải Liên cũng tận tam phục vụ cho Nhạc Trọng. Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua Nam Cung Băng Vân và hỏi: - Cô có tính toán gì không? Nam Cung Băng Vân nhìn qua Nhạc Trọng cười nói tự nhiên: - Nhạc Trọng thủ lĩnh, tôi mang người hiệu lực cho ngài, làm việc cho ngài. Tôi biết tiếng Thái Lan, tiếng Anh, tiếng Nhật, hơn nữa từng đảm nhiệm CEO một tập đoàn ở Quảng Tây. Tôi nghĩ tôi có thể làm thủ hạ của ngài. Nam Cung Băng Vân cũng không muốn làm bình hoa, tuy mượn nhờ lực lượng khi làm CEO trong tập đoàn Quảng Tây. Năng lực bản thân không thể khinh thường, hơn nữa nàng cũng là nữ tinh anh. Những người thế gia có điều kiện tốt hơn những người bình dân nhiều, một khi trong bọn họ xuất hiện tinh anh thì những tinh anh này có tác dụng lớn hơn tinh anh bình dân, bởi vì vì bọn họ kiến thức cao hơn. Nhạc Trọng trầm mặc một hồi thản nhiên nói: - Tôi đưa hai trăm người Thái Lan cho cô, cô có thể khống chế bọn họ không? Con mắt Nam Cung Băng Vân lóe sáng và tràn ngập tự tin: - Không có vấn đề. Nhạc Trọng cũng bị tự tin của Nam Cung Băng Vân lây, hắn nói thẳng: - Tốt! Tôi cho cô hai trăm người! Tron tay Nhạc Trọng có rất nhiều người Thái Lan, hắn muốn khống chế những người này vô cùng khó khăn. Hơi không cẩn thận thì những người Thái Lan kia sẽ tạo phản, chuyện này làm cho hắn đau đầu. Hắn dù sao cũng là người Hoa, rất khó nhận được ủng hộ của người Thái Lan. Nam Cung Băng Vân trực tiếp chủ động đề nghị Nhạc Trọng phái người giám thị công việc của nàng. - Tốt! Nhưng mà anh phải phái người tới chỉ đạo công việc cho tôi. Nhạc Trọng đồng ý nói: - Tốt! Đạt được đồng y của Nhạc Trọng thì Nam Cung Băng Vân nhanh chóng rời khỏi nơi này đi ra ngoài, nàng muốn lập tức dạy dỗ những lực lượng vũ trang trong tay của mình. Thế cục rất nhanh đã ổn định lại, theo thời gian qua đi thì từ từ an tĩnh. Trong bóng tối, một bóng đen lặng lẽ tiềm hành tới bên Thanh Trấn này. Rất nhanh ở bên ngoài Thanh Trấn hội tụ hơn trăm bóng đen, những bóng đen này tụ hợp lại, chợt được bóng tối yểm hộ tiềm hành vào trong Thanh Trấn. Trong của ra vào của Thanh Trấn thì có tám gã chiến sĩ người Thái Lan đang tuấn tra, bọn họ chỉ có một người cầm súng trường trong tay, trong súng trường chỉ có ba viên đạn, còn lại cầm đại đao. Nhạc Trọng căn bản không tín nhiệm những người đầu hàng này. Trăm bóng đen chạy tới cách cửa ra vào của Thanh Trấn chừng hai mươi mét thì giẫn vào vũng bùn có địa lôi. Oanh! Nương theo đó là tiếng vang cực lớn, người nọ bị địa lôi nổ tan xác. - Địch tập kích! Địch tập kích! Trong Thanh Trấn vang lên âm thanh cảnh báo, tám tên người Thái Lan ở trước cửa ra vào của Thanh Trấn nhao nhao chạy vào trong công sự che chắn. Vừa nhìn thấy chuyện bạo lộ, một tên nam tử dáng người khôi ngô cầm Lang Nha bổng rống to lên: - Giết chết đám chó Hoa! Tất cả người Thái Lan có nhiệt huyết nam nhi thì cùng tôi xông lên! Giết sạch đám súc sinh xâm lược! Cho vợ con của chúng ta không bị đám chó đẻ đó nô dịch! Mọi người cùng tôi giết sạch đám chó Hoa súc sinh. Âm thanh được kỹ năng khuếch tán, cả Thanh Trấn đều nghe được âm thanh kích động này. - Cùng đi theo tôi giết đám chó người Hoa kia đi! Ở cửa ra vào của Thanh Trấn có một tên chiến sĩ Thái Lan hưởng ứng lời của nam tử khôi ngô này, cầm đại đao lao vào trong trấn. - Tôi đi theo anh! - Giết sạch đám chó người Hoa nào! Tình cảm quần chúng sục sôi cho nên tám tên Thái Lan ở cửa ra vào của Thanh Trấn thoáng cái lập tức phóng vào trong trấn. - Nổ súng! Giết sạch bọn chúng! Tron một nơi hẻo lánh, Bạch Tiểu Thắng nhìn qua đám phần tử lao vào trong trấn và lạnh như băng ra lệnh. Ở một địa điểm bí mật trước cửa trấn có ba khẩu súng máy hạng nặng 12. 7 li điên cuồng nã đạn vây quét đám người đang xông vào trong trấn. Dưới bắn phá điên cuồng, thoáng cái hơn hai mươi tên phần tử vũ trang bị bắn chết tại chỗ, thân thể chia năm xẻ bảy. Nhìn thấy tử trạng của đồng bạn cực kỳ thê thảm, đám phần tử vũ trang còn lại biến sắc, nhao nhao tìm công sự che chắn.